Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Chương 235

Hiệu phó An thất vọng lắm, nhưng cũng chỉ khẽ thở dài một tiếng, còn chu đáo quay sang an ủi Lạc Di: “Không sao không sao, được tham gia một cuộc thi lớn thế này đã là một thành tựu không nhỏ, đây cũng đã là thắng lợi rồi.”

Lạc Di lẳng lặng gật đầu, trong lúc thi, trạng thái tinh thần và thể chất không tốt, thần trí cũng mơ hồi, cuối cùng còn chẳng thể kiểm tra lại đáp án nữa…

“Xin tuyên bố giải nhất cuộc thi tính nhẩm dành cho bậc tiểu học thuộc về em Lạc Di, trường tiểu học Hồng Tinh.”

Lạc Di ngơ ngẩn cả người, một lúc vẫn chưa hề định thần lại.

Tiêu Thanh Bình phải đẩy khẽ cô một cái, Lạc Di mới giật mình. Tiêu Thanh Bình nở nụ cười xán lạn, thậm chí trông cậu còn vui sướng hơn cả khi mình đoạt giải: “Lạc Di, em giải nhất kìa, mau lên nhận giải đi, mọi người đang đợi em đấy.”

Lạc Di lơ mơ bước lên bục, sao cứ có cảm giác không chân thực thế nhỉ?

Mãi đến khi tấm bằng khen được nhét vào tay, cô mới có một chút cảm giác chân thực.

“Chúc mừng em Lạc Di.”

“Cảm ơn ạ.” Lạc Di nhìn dòng tên in trên bằng khen, đúng là tên cô.

Bấy giờ niềm vui mới như vỡ òa, ha ha ha, cô thật sự giảnh giải nhất nè, không phải nằm mơ đâu.

Lần này không ai lấy được điểm tuyệt đối, điểm trung bình của những thí sinh giành giải rất thấp, điểm của Lạc Di cũng không cao nhưng những người khác còn kém hơn.

Thực ra cũng chẳng có mấy thí sinh hoàn thành được bài thi.

Nỗi lòng Khương Tiểu Sơn lúc này đang rất phức tạp, cậu ta thua rồi, thua dưới tay một cô nhóc con: “Lạc Di, bạn thắng rồi.”

“Hử?’ Lạc Di nhướng mày, “Ừ, vậy mời các bạn đi ăn bánh khoai tây nhé.”

Cả đám bên cạnh vô thức lùi về sau mấy bước, không không không, bọn này không muốn ăn. Đời này đều không muốn nghe nói đến bánh khoai tây nữa.

Lạc Di cười tủm tỉm: “Đừng khách sáo mà, mỗi người năm cái, đủ chưa?”

Cả đám nhóc kia đều tái mét mặt, cô bạn này, bạn là ma quỷ thật à?

“Vậy bạn ăn mười cái, bạn là người thắng mà.”

Đều là người bị bánh khoai tây hại thảm cả thôi, nào, chúng ta cùng thương tổn nhau đi.

Lạc Di không nhịn được phải bật cười: “Chúng ta thế này có tính là những kẻ cùng khổ sóng vai chiến đấu không nhỉ? Cùng nhau ăn bánh độc, cùng đi thi, cùng tiêu chảy…”

Đám nhóc còn đang đắm chìm trong thê lương, nghe cô nói thế, cơ mặt đều giật nhẹ, không biết nên khóc hay cười.

“Ha ha ha, thôi đừng nói nữa, dừng ngay, cầu xin bạn.” Trần Đa Đa cười không dừng được, “Lạc Di, tôi rất thích tính lạc quan của bạn, sau này chúng ta là bạn bè nhé, hãy thường viết thư cho nhau.”

Lạc Di cười híp mắt, gật đầu: “Được, làm bạn.”

Đám nhỏ đều khá đơn thuần, không hay tính toán hơn thua, chẳng mấy mà đã hòa mình vui vẻ kết bạn.

Mười thí sinh đứng đầu đều nhận được phần thưởng, ban tổ chức lại phát cho mỗi người một bản khai, bảo các thí sinh điền đúng thông tin.

Lạc Di đã có chuẩn bị tinh thần từ trước, hoàn toàn không bất ngờ, sau khi thận trọng điền các thông tin cá nhân, bên dưới còn một loạt các vấn đề như những hoạt động mình từng tham gia trong quá khứ, cùng với thông tin về ba thế hệ gia đình gần nhất.

Tầm mắt cô rơi vào dòng khai thành viên gia đình và mối quan hệ với những người trong gia đình, môi hơi nhếch lên, đây là thẩm tra chính trị đúng không nhỉ?

Bình Luận (0)
Comment