Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Chương 236

Tiêu Thanh Bình là người đứng ở vị trí đầu của khối trung học cơ sở, cậu đạt điểm cao nhất trong cuộc thi, với số điểm tối đa, điểm của cậu cao hơn người đứng thứ hai những 22 điểm, điều này gây ra một làn sóng chấn động.

Khác với những người khác, Tiêu Thanh Bình biểu hiện rất bình tĩnh, vinh quang hay nhục nhã đều không sợ.

Sở trưởng Nhiếp rất thích cậu, cảm thấy cậu rất hợp làm nghiên cứu, ông ấy cố ý gọi Tiêu Thanh Bình đến để động viên rồi bảo cậu điền vào một mẫu đơn.

Tiêu Thanh Bình thành thật điền đơn, sau đó đưa cho sở trưởng Nhiếp rồi mới rời đi.

Bởi vì học sinh đều bị tiêu chảy, cơ thể suy nhược. Để đề phòng, họ phải ở lại thêm một ngày để quan sát và hồi phục thể lực.

Lạc Di cau mày uống một bát nước muối đường lớn, mùi vị không ngon nhưng có thể bổ sung năng lượng, sắc mặt cô uể oải, dựa vào giường không còn chút sức lực.

Tiêu Thanh Bình sờ trán cô, cô hoàn toàn có thể tránh.

“Em đi ngủ một lát đi, chuyện xe đạp để anh xử lý.”

Nhà của Lạc Di đã có một chiếc xe đạp, thế là đủ rồi, cô muốn đổi lấy tiền mua nhà.

Từ khi mua máy khâu, hiệu suất đã tăng lên rất nhiều, Ngô Tiểu Thanh có thể kiếm được khoảng 100 tệ một tháng.

Mấy tháng nay gia đình cô đã tiết kiệm được rất nhiều tiền nên cô sẽ mua nhà nếu có cơ hội.

Cô suy nghĩ một lúc rồi nói: "Chúng ta đi tìm hiệu trưởng An đi. Ông ấy là người địa phương, đã sống ở huyện mấy chục năm, chắc hẳn ông ấy quen một người."

“Được.” Tiêu Thanh Bình trông Lạc Di ngủ, đợi sau khi cô ngủ say cậu liền lặng lẽ rời đi.

Hiệu trưởng An không đi đâu cả, ông ấy chỉ ngồi ở hành lang trò chuyện với các thầy cô, nói là trò chuyện nhưng thực ra ông ấy chỉ là đang khoe khoang thôi.

Hai người đoạt giải nhất đều là người nhà mình, làm sao có thể không đắc ý được? Giữa các trường, các quận và các thành phố đều có sự cạnh tranh.

Lần này bọn họ cuối cùng cũng nổi tiếng và có danh tiếng rồi, những giáo viên như bọn họ vô cùng kiêu ngạo, sau khi trở về sẽ nhận được phần thưởng tương ứng.

“Hiệu trưởng An.”

“Thanh Bình à.” Thái độ của hiệu trưởng An rất thân thiết, đây chính là báu vật của trường họ đó.

Tiêu Thanh Bình kéo ông ấy sang một bên và giải thích ngắn gọn sự việc, hiệu trưởng An lập tức đồng ý.

Xe đạp là đồ hiếm, chỉ có thể mua được bằng vé nên trước giờ không lo việc sẽ bán không được.

Ông ấy còn có thể tích được một ân tình, một mũi tên trúng hai con nhạn.

Chẳng bao lâu sau, hiệu trưởng An đã tìm được hai người muốn mua, đều là giáo viên, họ có thu nhập cố định và có nhu cầu mua sắm cao.

Trả giá gốc và tặng năm mươi phiếu mua hàng công nghiệp.

Lạc Di đã bán được chiếc xe đạp, giải thưởng của Tiêu Thanh Bình cũng được bán đi, cậu đã quen với việc phải giữ thái độ khiêm tốn nhưng chiếc xe đạp đó quá bắt mắt, không phù hợp.

Hiện tại cậu không có đủ năng lực để để bảo vệ bản thân và gia đình, nên chỉ có thể tiếp tục khiêm tốn.

Nhà ăn của nhà khách đang được chấn chỉnh, mọi người tập hợp lại ra ngoài mua bánh bao về ăn.

Một ngày sau, Lạc Di khôi phục thể lực, cô bắt đấu rục rịch: “Hiệu trưởng, em có thể ra ngoài đi dạo không? Đây là chuyến đi hiếm hoi đến tỉnh lỵ, em muốn mua chút đồ về.”

Tỉnh lỵ có nguồn cung dồi dào hơn huyện trấn nhỏ rất nhiều, cô muốn xem ở đây có thứ gì tốt.

Bình Luận (0)
Comment