“Không được.” Hiệu trưởng An đã bị dọa sợ, không cho học sinh nào bước ra khỏi nhà khách.
“Em nhìn coi sắc mặt của em tệ đến mức nào, tốt nhất là em nên nghỉ ngơi thật tốt."
Lạc Di bĩu môi, có hơi thất vọng, cô đã bình phục rồi.
Tiêu Thanh Bình liếc nhìn cô: “Vậy, thầy cùng em ra ngoài đi dạo được không? Thầy rất ít khi tới đây đúng không ạ? Hay là mang đặc sản về cho gia đình nhé? Em đảm bảo em sẽ không chạy lung tung.”
Hiệu trưởng An hiểu rất rõ tính cách của Tiêu Thanh Bình, cậu là một đứa trẻ rất điềm tĩnh và đáng tin cậy.
“Vậy cũng được.”
Lạc Di đột nhiên cười rạng rỡ, nháy mắt với Tiêu Thanh Bình và bắt đầu lập danh sách trong đầu.
Cô không thể đi ra ngoài, nhưng Tiêu Thanh Bình có thể giúp cô mà.
Tiêu Thanh Bình khẽ mỉm cười, thật ra cậu không thích mua sắm, nhưng ai bảo Lạc Di lại thích chứ.
Kẹo cốm gạo, bánh quy hình thú, kẹo sữa Thỏ Trắng, bánh quế mè, bột mận chua, quần thể thao, giày giải phóng, mọi thứ trong danh sách của Lạc Di đều được mua về.
Lạc Di mừng rơn, đúng là tỉnh lỵ tốt hơn, có đầy đủ vật tư.
Cô tò mò nhìn những thứ Tiêu Thanh Bình mua cho người nhà, cô chỉ mua một ít bánh quy hình thú và bánh ăn vặt quai chèo, còn lại đều rất thiết thực như quần áo, giày dép, mũ nón.
Tiêu Thanh Bình đưa một cái gói ra: "Cho em này."
“Áo khoác bông quân đội?” Lạc Di rất vui mừng, cha cô luôn muốn có một chiếc áo khoác bông như thế này, nhưng tiếc là ở huyện trấn không mua được nên chủ yếu ông chỉ giữ sự mong muốn đó ở trong lòng.
Tiêu Thanh Bình cũng mua một cái cho ông nội, quét đường vào mùa đông thì quá lạnh, ông nội cậu được coi như là lao động cải tạo, có người theo dõi. Mà cậu không thể làm thay ông nội mọi việc được nên chỉ có thể ở bên cạnh giúp đỡ.
Có chiếc áo khoác bông như vậy, mùa đông sẽ tuyệt vời hơn rất nhiều.
Lạc Di nhìn thấy vẻ mặt chán nản của cậu, cô nghĩ nghĩ, năm nay đã là năm 75 rồi, nếu cậu chịu đựng được một thời gian nữa, cậu rất nnhanh có thể hết khổ rồi.
“Tiêu Thanh Bình, năm sau em đi lên huyện học tập, anh phải che chở em đó.”
Hai mắt của Tiêu Thanh Bình sáng lên, phiền muộn lập tức biến mất, chỉ cần nghĩ đến việc mỗi một ngày đều được nhìn thấy Lạc Di khiến cậu rất vui vẻ, trong cuộc đời u ám của cậu cũng có một tia hy vọng.
“Đến lúc đó em sẽ ăn cơm ở nhà anh và ở… Để hiệu trưởng An nghĩ cách giúp. Hoặc có thể sắp xếp cho em chuyển vào ký túc xá, sống cùng với học sinh trung học phổ thông.”
Cậu ước gì Lạc Di có thể ăn ở nhà cậu và sống ở nhà cậu, nhưng cô là con gái, nhà cậu có hai người đàn ông không tiện, tin tức truyền ra ngoài cũng không hay.
“Nếu mua được một căn nhà thì tốt quá.” Lạc Di cảm thấy mình vẫn phải có địa bàn của riêng mình, không chỉ thuận tiện về ăn ở mà khi cha mẹ cô đến huyện để làm ăn cũng có nơi để ở.
Một giọng nói vang lên: “Gia đình em muốn mua nhà à?”
Đó là hiệu trưởng An, ông ấy đúng lúc đi ngang qua và nghe thấy.
Lạc Di không sợ bị người khác nghe thấy, cô không trộm không cướp thì sợ cái gì?
“Đúng vậy, trường trung học cơ sở huyện 1 không có ký túc xá, cha mẹ em sẽ lo lắng khi em thuê nhà ở một mình.”
Hiệu trưởng An nghĩ nghĩ, trường trung học phổ thông có ký túc xá nhưng đều đã chật kín, có vài người phải thuê nhà gần đó vì không thể ở trong trường.
Nhưng mà, đó đều là những đứa trẻ đã lớn, Lạc Di mới bao tuổi chứ?