“Để thầy hỏi giúp em.”
“Cảm ơn hiệu trưởng An.” Lạc Di vui vẻ lấy ra một túi kẹo cốm gạo đưa cho ông ấy: “Cho đứa trẻ nhà thầy ăn nè.”
Khóe miệng Hiệu trưởng An giật giật, con bé này không chỉ thông minh mà còn biết cách đối nhân xử thế, xem coi cô vui chưa kìa.
Ông ấy đương nhiên sẽ không lấy: “Em có yêu cầu gì đối với căn nhà này không?”
Lạc Di suy nghĩ một chút, “Hai phòng là đủ rồi ạ, có một cái sân là tốt nhất. Tất nhiên, cũng không bắc buộc phải như vậy, nhà em không có nhiều tiền như vậy.”
Một phòng cho cha mẹ cô, một phòng cho chị em cô, một cái bếp lò trước nhà, đơn giản vậy thôi.
“Thầy biết rồi.”
Nghỉ ngơi hai ngày, cơ thể của các học sinh đã ổn định, sau đó họ lần lượt rời đi.
Trước khi rời đi, Lạc Di đã trao đổi địa chỉ gửi thư với một số người bạn và cô cũng đồng ý sẽ liên lạc thường xuyên.
Cô quay lại, nhìn thấy Tiêu Thanh Bình đang bình tĩnh chờ đợi ở một bên, “Tiêu Thanh Bình, anh không hẹn với người khác sao?”
“Không cần thiết.” Tiêu Thanh Bình mấy năm nay đã chịu nhiều thiệt thòi, từ lâu cậu đã thất vọng về nhân tính, không muốn kết giao bạn bè.
Được rồi, mỗi người đều có cách sống riêng, Lạc Di không bao giờ can thiệp.
Cô chợt nhớ ra điều gì đó: “Anh đã điền đầy đủ mẫu đơn kia chưa?”
"Ừ." Tiêu Thanh Bình khẽ gật đầu, vẻ mặt có hơi trịnh trọng.
Lạc Di nhéo nhéo má của mình, “Em thấy hy vọng không nhiều nên cũng không trông cậy lắm.”
Tất nhiên, Tiêu Thanh Bình thuộc năm phần tử xấu, còn rắc rối hơn cả cô.
Năm phần tử xấu (trong cách mạng văn hoá chỉ địa chủ, phú nông, phần tử phản cách mạng, phần tử xấu, phần tử theo cánh hữu)
“Sao em..." Tiêu Thanh Bình đột nhiên nghĩ tới Ngô Tiểu Thanh, lý lịch của cô có hơi phức tạp. “Biết đâu chừng sẽ có hy vọng đó, sở trưởng Nhiếp thật sự thích em."
Lạc Di nhún vai, dù có thích đến mấy cũng sẽ không đi ngược lại với quy tắc của xã hội, cũng không phải là người nhà của mình.
Cô sống rất tỉnh táo.
Tiêu Thanh Bình chăm chú nhìn cô: “Anh hiểu rồi, cảm ơn em, Lạc Di.”
Cảm ơn cô vì đã nhắc nhở và an ủi cậu một cách tinh tế như thế mà không làm tổn thương lòng tự trọng của cậu.
Sau một chuyến hành trình dài về lại huyện trấn, Tiêu Thanh Bình dẫn Lạc Di về nhà, từ xa đã nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc.
Đó là ông cụ Tiêu và Lạc Quốc Vinh, họ căng mắt nhìn mọi người đi đi lại lại, trông chờ mòn mỏi.
Mũi của Lạc Di chua xót: “Cha ơi.”
“Này.” Lạc Quốc Vinh chạy tới ôm lấy con gái, cuối cùng lòng ông cũng bình tĩnh lại. “Tại sao lại về trễ hai ngày vậy? Người thầy đến báo tin cũng không giải thích rõ ràng, chúng ta rất lo lắng.”
Ông nghe nói rằng trong lúc thi đấu có vấn đề xảy ra, nhưng lại không hỏi thăm được điều gì, ông lo nghĩ nhiều đến mức cả đêm không ngủ được.
“Không có gì đâu ạ, chỉ là ngộ độc thực phẩm thôi…”
Lạc Quốc Vinh bị dọa đến nổi sa sầm mặt, "Cái gì? Ngộ độc thực phẩm hả? Con có chỗ nào không khỏe không? Mau nói cho cha biết."
“Con khỏe rồi ạ.” Lạc Di nhét tất cả đồ đạc vào tay cha cô, ngáp một cái thật to dụi dụi mắt: “Con buồn ngủ và đói quá.”
Đói thì tìm cha mẹ, đây là bản tính của một đứa trẻ.
Lạc Quốc Vinh sờ sờ đầu cô nói: “Để cha nấu cho con món mì sườn heo nhé.”
“Dạ, cho một ít khoai tây vào nữa…”
“Đừng cho khoai tây vào ạ.” Tiêu Thanh Bình ở một bên ngắt lời, “Em ăn bánh khoai tây mới bị ngộ độc đó, sao còn dám ăn?”