Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Chương 240

Điều kiện của gia đình đã được cải thiện, Lạc Quốc Vinh rất sẵn sàng chi tiêu ở phương diện ăn uống, "Được được được, để con ăn đủ một lần."

Cả gia đình đẩy xe đạp ra ngoài, hai chị em Lạc Nhiên ngồi trên thanh ngang phía trước.

Người dân trong thôn thấy vậy tò mò hỏi: “Quốc Vinh, trời nắng nóng thế này ông đi đâu vậy?”

Lạc Quốc Vinh trịnh trọng bốc phét, “Bệnh viện nói có một chuyên gia từ tỉnh lỵ tới đây, rất giỏi chữa bệnh lao, tôi sẽ đưa Tiểu Thanh đi xem."

Người dân trong thôn biết bệnh của Ngô Tiểu Thanh vẫn chưa khỏi, nhưng bà ít khi ra ngoài, lúc đi ra ngoài đều đeo khẩu trang nên mọi người cũng không còn quá sợ hãi bà nữa.

“Vậy thì đi nhanh đi. Nếu có thể chữa khỏi thì ông không còn gì phải lo lắng nữa.”

“Ừ, ừ.” Lạc Quốc Vinh mỉm cười gật đầu.

Một người dân trong thôn đột nhiên đi tới, thấp giọng hỏi: “À mà, cháu gái lớn của ông sáng nào cũng đi ra ngoài từ sớm, nó đi đâu vậy?”

Lạc Quốc Vinh mỗi ngày đều bận tới mức quay mòng mòng, xuống đồng làm ruộng, lên núi hái thảo dược, tuần nào cũng phải giao hàng về huyện, ông căn bản không để ý đến tình hình trong nhà cũ.

“Xuân Mai à? Tôi thực sự không biết. Nó không thích người chú ba là tôi lắm, tôi cũng không muốn mặt nóng dán m.ô.n.g lạnh với nó."

Sau khi phân nhà, hai bên cũng không liên lạc nhiều, Lạc Quốc Vinh thỉnh thoảng có gửi đồ ăn cho mẹ nhưng bà cụ Lạc sau khi nhận đồ cũng không nói một lời tử tế nào, còn nói là lãng phí, không biết quản lý gia đình, vẫn nên đưa tiền cho bà cụ cất giữ còn hơn.

Nhiều lần như thế, Lạc Quốc Vinh cũng rất khó chịu và lười đi qua bên đó.

Nhà lớn thì lạnh lùng thờ ơ, nhà nhỏ thì ba phải, gió thổi chiều nào thì theo chiều đó, không hề có chút nguyên tắc nào.

Chuyện của nhà họ Lạc không thể giấu được người dân trong thôn, “Con bé Xuân Mai quả thực không còn hiểu chuyện như trước nữa, có trách thì chỉ trách thanh niên trí thức họ Từ. Từ khi Xuân Mai dính líu đến anh ta, con người của con bé đã thay đổi hoàn toàn. Tôi nghe nói thanh niên trí thức họ Từ ăn gì uống gì mặc gì cũng là do Xuân Mai cung cấp cho anh ta, cũng không biết cô ấy lấy tiền từ đâu ra.”

Thanh niên trí thức họ Từ có rất nhiều quần áo, khi thì bộ đồ Trung Sơn, khi thì bộ đồ Lênin, khi thì là sơ mi trắng không tì vết, thanh tao đến mức làm mê mẩn trái tim các cô gái trong thôn.

Nhưng người lớn tuổi càng tò mò hơn, gia đình nhà họ Từ không bao giờ gửi tiền hay hàng hóa, điểm công việc mà anh ta kiếm được chỉ đủ ăn đủ uống, lấy đâu ra tiền mua quần áo mới?

Mọi người đều nghi ngờ đó là Lạc Xuân Mai, nhưng dù nhà họ Lạc có hào phóng đến đâu, họ cũng sẽ không bao giờ tiêu nhiều tiền như vậy cho người ngoài.

Điều này thật kỳ lạ.

Lạc Di sửng sốt một chút, không phải chứ? Từ Mông làm kế toán được hưởng hoa hồng, sao còn cần người ta bao nuôi?

Lẽ nào một người thì bám váy đàn bà đã bám đến nghiện, còn một người thì đã hình thành thói quen hiến dâng tất cả rồi à?

Để thu phục được cái tên cặn bã Từ Mông, xây dựng tình hữu nghị dù hoạn nạn cũng có nhau, Lạc Xuân Mai cũng khá liều mạng đấy.

Vấn đề là bà cụ Lạc có đồng ý không? Vợ chồng Lạc Quốc Cường có đồng ý không? Bà lớn của nhà họ Lạc cũng không chỉ có mỗi một đứa con là Lạc Xuân Mai.

Bình Luận (0)
Comment