Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Chương 241

Một thiếu nữ vội vàng đi tới nói: “Lạc Di.”

“Chị Liễu Diệp, có chuyện gì à?”

Da mặt của Liễu Diệp bị phơi đến rám nắng, mặc quần áo màu xám, nhưng tinh thần lại rất tốt.

“Nghe nói gia đình em sắp lên huyện, em có thể giúp chị mang một chút đồ về được không?"

Lạc Quốc Vinh thường xuyên đi đến huyện trấn, đây là một cái lợi lớn cho thôn dân, họ đều yêu cầu ông mang theo muối, tương, dấm và những vật dụng cần thiết hàng ngày khác về.

Lạc Quốc Vinh sẵn lòng giúp đỡ, danh tiếng trong thôn dần dần được cải thiện.

Lạc Di lập tức đồng ý: “Được ạ.”

Liễu Diệp nhẹ nhàng cảm ơn cô, còn nhắc nhở một câu: “Cẩn thận chị họ của em, hiện tại cô ấy đang lén lút làm ăn, đừng dính líu đến cô ấy."

Người hiểu chúng ta nhất không phải là gia đình, mà là kẻ thù của chúng ta.

Không ai trong gia đình Lạc Di biết về tình hình của Lạc Xuân Mai, nhưng Lạc Di lại biết rất rõ.

Đây là điều mà từng phút từng giây cô luôn để mắt tới.

“Cám ơn chị.” Lạc Di cũng không lo lắng lắm, vì việc phân nhà sẽ không liên lụy đến bọn họ.

Nhưng cô của lúc này lại không ngờ rằng Lạc Xuân Mai sẽ mang đến cho gia đình bọn cô biết bao rắc rối.

Lạc Quốc Vinh đưa gia đình lên xã trước, cất xe đạp rồi bắt xe buýt lên huyện.

Tiêu Thanh Bình đã đợi ở nhà ga, thấy bọn họ xuống xe, cậu bước tới, một tay dắt Lạc Nhiên, một tay dắt Lạc Di dẫn đường.

Cậu đưa nhà họ Lạc đến Văn phòng Quản lý Nhà ở, người họ hàng của hiệu trưởng An đều là nhân viên của Văn phòng Quản lý Nhà ở, ông ấy đã đặc biệt chào hỏi một tiếng, rồi để Tiêu Thanh Bình liên lạc với người họ hàng đó.

Lạc Quốc Vinh đưa một túi lớn rau và trứng cho người họ hàng của Hiệu trưởng An. Tiểu Trương khoảng ba mươi tuổi, là cái kiểu bác gái đường phố rất thông minh tháo vát.

Vừa nhìn thấy Lạc Di, bà ấy véo má cô nói: “Đây là đứa trẻ đứng nhất tỉnh trong cuộc thi sao? Nó còn nhỏ như vậy, nhưng rất giỏi, anh đã dạy dỗ nó rất tốt.”

Cha mẹ Trung Quốc trời sinh đã có thiện cảm với những đứa trẻ đạt điểm cao.

Lạc Quốc Vinh nở nụ cười nói: “Tôi chỉ có hai đứa con, tôi sẽ dạy dỗ chúng thật tốt, đảm bảo chúng sẽ trở thành nhân tài. Lần này tôi mua một căn nhà cốt cũng là để thuận tiện cho chúng học hành.”

Tiểu Trương rất đồng ý với những lời này, chứ còn gì nữa?

Bà ấy rất yêu quý gia đình này, giới thiệu cho họ vài căn nhà trong tay mình.

Có một căn là căn nhà gỗ nhỏ hai tầng, diện tích lớn nhưng giá rất đắt. Một căn là một phòng đơn ở trong khu nhà ngang, rộng hơn 20 mét vuông, giá chào bán là 700. Một căn là nhà trệt trong hẻm sau trường trung học cơ sở số 1, có ba phòng, một sân nhỏ, giá chào bán là 900.

Vợ chồng Lạc Quốc Vinh nhìn nhau rồi nhất trí chọn căn cuối cùng.

Cả nhóm người đến xem nhà, chủ nhà là một người đàn ông mập mạp, thường không ở đây, ngôi nhà đã xuống cấp từ lâu, tồi tàn, căn bản không ai có thể ở được.

“Sửa một chút là có thể cho người vào ở rồi.” Chủ nhà là một người bán thịt lợn, con trai ông sắp lấy vợ và nhà gái muốn có sinh lễ phải có 4 thứ đài, xe đạp, máy may, đồng hồ, nên ông định bán căn nhà này.

Về việc con trai ông sẽ sống ở đâu sau khi kết hôn, cả hai vợ chồng đều là công nhân viên chức, nhà máy sẽ trợ cấp.

Bình Luận (0)
Comment