Thịt kho tàu, canh bí đao sườn heo đều là những món ăn yêu thích của Từ Mông.
Gần đến mùa thu rồi, Lạc Xuân Mai lại đưa cho Từ Mông thêm mấy bộ quần áo mùa thu, để tránh cho người trong nhà bàn ra tán vào, mỗi người đều có một phần.
Về phần mình, Lạc Xuân Mai mua thêm vài bộ quần áo đẹp, là con gái mà, phải ăn mặc xinh đẹp thì đàn ông mới thích.
Trên thực tế, cô ta kiếm được rất nhiều tiền nhưng lại ăn xài phung phí nên chẳng tiết kiệm được bao nhiêu.
Dọc đường đi Lạc Xuân Mai đang tính toán một hồi thì đột nhiên dừng lại, ơ, cô ta đá phải một chiếc túi màu đen.
Vị trí này nằm ở góc đường, rất hẻo lánh, cô ta nhìn xung quanh mấy lần, không có ai ở đây cả, vội vàng cầm lên xem.
Quao, đây là... nhân sâm núi già? Nó lớn như vậy, chắc phải có giá vài trăm lận.
Á à, quả nhiên cô ta là người con gái được ông trời lựa chọn, chuyện tốt như vậy thế mà lại rớt trúng đầu cô ta.
Tay Lạc Xuân Mai run lên vì phấn khích, tim đập loạn xạ, cô ta nhanh như chớp ném chiếc túi đen sang một bên, giấu cây nhân sâm già dưới giỏ tre.
Tay cô ta không ngừng chuyển động, đôi mắt cảnh giác quan sát xung quanh.
Sau khi làm xong việc này, cô ta nhanh chóng chạy khỏi đây.
Cô ta vừa đi đã có ba người đàn ông trung niên đi tới, khi nhìn thấy chiếc túi màu đen trên mặt đất, hai mắt họ sáng lên: "Tìm được rồi, tìm được rồi, ở đây này.”
Khi họ mở túi ra thì bên trong đã không còn gì cả. “Chết tiệt, bị người ta nhặt đi rồi, là ai làm vậy?"
Trong mắt một người đàn ông hiện lên vẻ dữ tợn: “Chẳng lẽ là cái bóng người màu đen ban nãy hả? Chạy nhanh như vậy, giống như là có tật giật mình vậy.”
“Có lẽ là như vậy, đi, chúng ta đi xem một chút đi.” Ba người vội vàng đi theo.
Lạc Xuân Mai chạy một mạch không dám quay đầu lại nhưng cô ta luôn cảm giác có người đang nhìn mình chằm chằm.
Cô ta bị dọa đến mức đổ mồ hôi lạnh toàn thân nhưng lại chạy nhanh hơn, cô ta quen thuộc với địa hình, đi lòng vòng khắp các phố lớn ngõ nhỏ.
Không biết đã chạy bao lâu, cái cảm giác thôi thúc bám theo cô ta đã biến mất, cuối cùng cô ta cũng ngừng lại thở dốc.
Lạc Xuân Mai chạy đến mức gần như tắt thở, mặt cô ta đỏ bừng, n.g.ự.c phập phồng liên hồi, trán lấm tấm mồ hôi.
Cô ta chống tay lên tường thở hổn hển, tim đập loạn xạ, người đuổi theo cô vừa rồi là người đã đánh rơi đồ sao?
Trong lúc nhất thời, cô ta cảm thấy vô cùng bất an, dường như mình đã gặp phải rắc rối lớn.
Phải làm sao đây?
Cô ta chạm vào chiếc giỏ tre, nhưng lại không nỡ bỏ cây nhân sâm núi già, bây giờ nó có thể bán được mấy trăm tệ, nhưng sau này sẽ còn đắt hơn nữa.
Điều đáng giá hơn là nhân sâm có thể cứu sống con người, càng có giá trị hơn khi lấy đi giao thiệp tạo mối quan hệ.
Nói không chừng cô ta sẽ phải dựa vào cây nhân sâm núi già này để gả vào nhà họ Từ.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, cô ta đã nghĩ tới vô số giá trị của cây nhân sâm núi già này mang lại.
Không thể nào trả lại được!
Cô ta nhìn bộ trang phục của mình, không hề lộ mặt ra, còn bộ đồ này...
Lạc Quốc Vinh đã mua một căn nhà, liền bắt đầu sửa nhà, ông muốn tự mình sửa chữa ngôi nhà, sửa từng chút một, nhưng có thầy thuốc Lý và con cháu nhà họ Tiêu chủ động giúp đỡ, họ cùng nhau hợp tác nên đã nhanh chóng sửa chữa xong.