Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Chương 246

Ngôi nhà màu trắng hồng, mái ngói đã được thay, sân đã được san bằng, Lạc Quốc Vinh đã rắc rất nhiều hạt giống rau, chủ nhật hàng tuần đều đến chăm sóc, chất đầy vật dụng trong nhà từng chút một.

Ông còn dự định xây hai chái phòng, một gian làm bếp, một gian làm phòng tắm, đây là công trình lớn cần phải làm từ từ, gạch là khó làm nhất.

Cả nhóm người ngồi trước nhà nghỉ ngơi, thầy thuốc Lý có chút hâm mộ: “Cuộc sống của anh đúng là nhẹ nhõm thoải mái nhỉ, có vợ có con có nhà, cuộc sống hạnh phúc mãn nguyện.”

Gia đình này tuy khiêm tốn, vẫn mặc quần áo vá, nhưng đóng kín cửa lại họ được ăn ngon, bữa nào bữa nấy có cơm, có thịt cá đều đều, ăn theo nhiều cách khác nhau.

Giờ họ đã có một căn nhà ở huyện rồi, cũng tính là đã có đường lui, dù ở quê sống không tốt, họ vẫn có thể chuyển hộ khẩu sang đây.

Lạc Quốc Vinh liếc ông ấy một cái, nói: “Anh cũng nên tìm một người đi. Lúc trẻ làm vợ chồng, già rồi có người bầu bạn, chỉ là cần có một người cùng mình trò chuyện, náo nhiệt một chút, lúc bị bệnh rồi cũng có người rót trà bưng nước cho."

Thầy thuốc Lý lắc đầu, khe khẽ thở dài. Ông ấy vẫn không thể buông bỏ được.

Lạc Quốc Vinh cũng không biết làm thế nào, có một vài việc phải tự mình nghĩ thông mới được.

“Đi, chúng ta ra hợp tác xã cung tiêu xem có sản phẩm gì tốt, mua cho vợ con tôi một ít.”

Ông nói 3 câu, không câu nào không nhắc đến vợ con mình, điều này càng khiến thầy thuốc Lý ghen tị.

Tiêu Thanh Bình mở cửa chạy vào: "Chú, hợp tác xã vừa về một lô hàng xử lý nội bộ, không cần vé..."

Họ có mối quan hệ tốt với hợp tác xã, có hàng xử lý nào họ cũng là những người đầu tiên được biết.

Lạc Quốc Vinh nghe vậy, chạy còn nhanh hơn cả thỏ.

Ở thôn Lạc Gia, chị em Lạc Di ngồi ở cửa vào thôn, nhìn về phía xa, chờ đợi Lạc Quốc Vinh trở về nhà.

Lạc Nhiên cầm một chiếc bánh lớn trên tay, đói thì cắn một miếng, thèm ăn thì cắn một miếng.

“Cha bảo sẽ mang cho em một đôi giày thể thao đó.”

Cậu bé rất thích chạy bộ, còn chạy rất nhanh, mỗi buổi sáng đến trường, Lạc Di đều phải chạy cùng cậu bé.

Lạc Di coi đó là đang tập thể dục, sau khi chạy được một khoảng thời gian, cô cảm thấy thể lực của mình đã được cải thiện, khẩu vị ăn ngon hơn, cô cũng cao hơn nữa.

Để không bị lùn, cô phải bắt đầu chạy và nhảy thôi.

“Đầu năm học em đã nhảy một lớp, ở trường học có thích nghi được không? Nếu như em bị bắt nạt thì em cứ nói với chị, chị sẽ giúp em đánh người đó."

Lạc Nhiên ưỡn n.g.ự.c đầy kiêu ngạo: “Em là em trai ruột của chị, bạn cùng lớp đối xử với em rất tốt."

Cậu bé đã lợi dụng tên tuổi của chị gái mình, không ai dám bắt nạt cậu bé.

Lạc Di sờ sờ cái đầu nhỏ của cậu bé nói: “Vậy em cũng không thể bắt nạt người khác đâu nhé.”

“Em biết rồi.” Lạc Nhiên cũng không phải là người có tính nết kiêu ngạo.

Khi hai chị em đang nói chuyện thì một chiếc xe đạp 28 thanh kiểu cũ chạy chậm tới và dừng lại trước mặt họ.

“Lạc Di, Lạc Nhiên, sao hai em lại ngồi ở đây? Đang đợi chú ba à? Chú ấy vẫn chưa quay lại hả?”

Là Lạc Xuân Mai, không biết cô ta mua chiếc xe đạp cũ đó ở đâu, ở trong thôn ra ra vào vào, trông khá bắt mắt.

Lạc Di nhìn chiếc giỏ tre lớn ở khung sau xe đạp được che đậy rất chặt, cô mỉm cười nói: “Chị họ, chị đi đâu thế?”

Bình Luận (0)
Comment