Đêm khuya yên ắng, trên dưới thôn xóm đều chìm trong mộng đẹp.
Một tiếng "Loảng xoảng!" vang lên.
"Quốc Vinh, dậy mau, mẹ bệnh rồi."
Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa liên hồi, làm vợ chồng Lạc Quốc Vinh giật mình tỉnh giấc. Ông mở to đôi mắt mê man, trong chốc lát không kịp phản ứng.
"Sao thế?"
"Quốc Vinh, Quốc Vinh." Bên ngoài vẫn gào to.
Lạc Quốc Vinh nhận ra người ở ngoài là bác hai, trong lòng ông căng thẳng, trời tối lắm rồi có việc gì vậy? Lạc Quốc Vinh nhanh chóng khoác áo vào, vội vàng mở cửa phòng: "Đã xảy ra chuyện gì thế?"
Bác hai Nhạc mồ hôi nhễ nhại: "Mẹ bệnh nặng lắm, tình hình không được tốt lắm."
Lạc Quốc Vinh hốt hoảng, dù sao cũng là mẹ ruột, quan hệ không tốt thì ông vẫn đau lòng: "Thầy thuốc Lý đã đến khám chưa cho mẹ chưa?"
"Vẫn chưa, anh đang định đi mời thầy đây!" Bác hai Nhạc vội vàng chạy về phía phòng khám chữa bệnh.
Lạc Quốc Vinh vừa đi vừa cài cúc áo: "Vậy thì mình cùng đi."
Đi được vài bước, bỗng Lạc Quốc Vinh quay đầu lại, vợ ông đã đứng ở cửa: "Tiểu Thanh, em ở nhà chăm sóc con đi, mọi việc có anh rồi, yên tâm."
"Anh cẩn thận nhé!" Ngô Tiểu Thanh chau mày, bà hơi bất an trong lòng.
Còn về mấy đứa nhỏ thì ngủ say như heo, sét có đánh cũng chưa chắc tỉnh dậy.
Ở nhà tổ, bà cụ Lạc ôm bụng kêu gào thảm thiết, đau đến khuôn mặt già nua cũng méo mó, quần áo bị mồ hôi làm ướt đẵm, người trong nhà đều đã tỉnh dậy, căng thẳng vây quanh bà luôn miệng an ủi.
Bác sĩ Lý nhanh chóng khám sơ bộ, ông khẽ nhíu mày: "Bà ấy bị viêm ruột thừa cấp tính, phải lập tức giải phẩu."
Thế nhưng bệnh viện xã không mở cửa vào buổi tối, cũng chưa từng có xảy ra việc như vậy.
Mấy anh em nhìn nhau không biết làm thế nào.
"Mọi người quyết định nhanh lên đi, bệnh này không thể kéo dài được đâu, để qua đêm chỉ sợ..." Bác sĩ Lý nhấn mạnh một lần nữa.
Còn có thể làm gì bây giờ cơ chứ? Dù sao cũng không thể đợi được nữa, chỉ có thể đưa bà cụ Lạc lên bệnh viện thị trấn thôi.
Lạc Quốc Cường dắt máy kéo ra, Lạc Quốc Vinh và bác hai Nhạc cùng nhau phủ chăn đệm rồi đặt bà cụ Lạc lên xe.
Lạc Xuân Mai đứng bên cạnh chu đáo đắp chăn cho bà, cô ta lau trán đầy mồ hôi của bà cụ Lạc, miệng không ngừng an ủi, đầy vẻ lo lắng, đúng như một cô cháu gái hiếu thuận.
Xe đã mở máy, Lạc Quốc Vinh quay đầu nhìn, ông sốt ruột quát: "Xuân Mai đứng sững đó làm gì thế? Lên xe đi!"
Bọn họ đều là đàn ông, chăm sóc cho mẹ cũng không tiện cho lắm, bây giờ phải đến lượt con dâu cùng với cháu gái bên cạnh trông nom.
Thế nhưng con dâu cả phải chăm sóc ba đứa nhỏ, còn làm đồ ăn sáng cho chúng không thể đi được, con dâu thứ hai cũng thế, Lạc Xuân Mai cũng không còn nhỏ là người lựa chọn thích hợp nhất.
Lạc Xuân Mai há hốc miệng, vẻ mặt khó xử: "Con... đau bụng!"
"Con cũng đau bụng hả?" Lạc Quốc Vinh nghi ngờ nhìn cô ta, bình thường
Tình cảm hai thím cháu tốt lắm mà, sau đến lúc quan trọng lại tan vỡ thế?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Xuân Mai ửng đỏ: "Tại đến cái kia rồi, con đau dữ lắm, không đứng thẳng lưng được nữa..."
Vẻ mặt cô ta xấu hổ, muốn nói nhưng lại thôi: "Chú ba à, chú không hiểu thì hỏi thím ba đi."
Bấy giờ Lạc Quốc Vinh mới hiểu, ông hơi lúng túng quay qua chỗ khác làm như không nghe thấy gì cả.