Trong đêm tối Lạc Quốc Cường mở máy kéo, Lạc Quốc Vinh cùng với bác hai Lạc chăm sóc bà cụ Lạc.
Bình thường bà cụ Lạc ngang ngạnh, mắng chửi người ta vô cùng khí thế, nhưng bây giờ lại giống như ếch mắc cạn hấp hối, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ.
Lạc Quốc Vinh đau lòng không ngừng chạy xe thật đẩy xe nhanh thật nhanh.
thế nào cũng một đêm không ngủ.
Buổi sáng Lạc Di thức dậy, Ngô Tiểu Thanh đã làm xong điểm tâm, cháo thịt rau xanh, bánh trứng gà.
"Mau đến dùng cơm, mẹ cố ý làm nhiều bánh trứng gà, các con có thể ăn vào buổi trưa nữa."
Lạc Di đã hộp đựng cơm đã đầy bánh trứng gà, còn có một lọ dưa muối nhỏ, đều là để đem đi học.
"Đi thôi, Tiểu Nhiên còn không mau nhanh lên? Chúng ta sẽ trễ học mất!"
Ngô Tiểu Thanh bất đắc dĩ lắc đầu, con gái thì tự lập rồi, còn con trai thì tham ăn tham ngủ: "Tiểu Nhiên à, nếu em không rời giường thì chị sẽ ăn hết phần ăn sáng của em đấy nha!"
"Để dành cho em nữa!" Lạc Nhiên bị mẹ đánh thức, ngọ ngoạy đứng lên, chân nam đá chân chiêu ngồi xuống bàn ăn, cậu bé đang muốn cầm một miếng bánh trứng gà lại bị Ngô Tiểu Thanh khẽ tay, bắt Lạc Nhiên phải đi đánh răng rửa mặt trước.
lúc này Lạc Quốc Vinh đã quay về, vẻ mặt mệt mỏi hiển nhiên tinh thần cũng không tốt mấy.
Ngô Tiểu Thanh đau lòng, đặt chén cháo lớn vào tay Lạc Quốc Vinh: "Anh hãy ăn một chút đi, cả đêm không ngủ hả? Mẹ thế nào rồi anh?"
Lạc Quốc Vinh đã đói bụng lắm rồi, ăn ngấu ăn nghiến, hết cả một chén cháo mới thong thả lại: "Mẹ đã được phẩu thuật rồi, bác sĩ nói chỉ là chuyện nhỏ, cắt đi thì không sao rồi, chỉ là..."
Ngô Tiểu Thanh đưa cho ông một miếng bánh trứng gà, lo lắng hỏi: "Chỉ là sao?"
Lạc Quốc Vinh khẽ xoa mi tâm: "Tất cả mọi người đều có việc riêng hết cả, không thu xếp thời gian chăm sóc mẹ được."
Mọi người đều phải ra đồng kiếm điểm công, không có ai muốn ở lại bệnh viện cả.
Ngô Tiểu Thanh suy nghĩ: "Nếu không thì để em đi vậy!"
Bà cũng chả thích mẹ chồng, thế nhưng vì người đàn ông của mình, Ngô Tiểu Thanh chấp nhận chịu đựng một chút vậy.
Lạc Quốc Vinh biết rõ tấm lòng vợ mình, trong lòng ông ấm áp: "Em ấy hả? Thôi bỏ đi, mẹ sợ bị em lây bệnh cho bà ấy."
Ngô Tiểu Thanh hết cách rồi, bà bị bệnh lao là giả, thế nhưng mọi người đều cho là thật.
"Vậy làm sao bây giờ?"
"Anh cả muốn để Lạc Hồng đi chăm sóc mẹ, nếu chị ấy không chịu..." Lạc Quốc Vinh khẽ lắc đầu: "Thì ba anh em anh thay nhau chăm mẹ vậy. Mỗi người một ngày là được rồi, mẹ cũng khó hầu hạ lắm, dọc đường đi bà đau đến c.h.ế.t đi sống lại mà vẫn có sức chửi chúng ta bất hiếu, muốn để mặc cho bà ấy c.h.ế.t đi!"
Không những thế, lời mắng chửi đó còn rất khó chịu, mỗi lời nều đau lòng đến mức Lạc Quốc Vinh không muốn nghĩ đến nữa.
Ngô Tiểu Thanh khóe miệng giật giật, mấy người kia thực sự không có thời gian rảnh ư? Chỉ là họ không muốn mà thôi.
Thế nhưng có nhìn thấu cũng không nói ra, bà lão Nhạc này rất khó chiều, đoán chừng cả con gái ruột cũng chẳng vui lòng mà đi chăm sóc bà.
"Cũng được!" Con trai bà còn chẳng thèm quan tâm, nên cũng chẳng cần trông cậy vào con dâu.
Lạc Di biết bà nội không nguy hiểm đến tính mạng nên cũng không hỏi gì thêm.
cô chỉ là đứa bé, trong mà còn có cha mẹ chống đỡ.
Ăn sáng xong, hai chị em đi học.