Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Chương 251

Lạc Di không thể nói rõ ra, chỉ nói một vài việc nhỏ mà thôi.

Hiệu trưởng Ngô chỉ xem như cô cho ông ăn thuốc an thần mà thôi, cũng không suy nghĩ nhiều: "Trò rất lạc quan, điều này tốt đó, tiếp tục duy trì nhé!"

Lạc Di rời khỏi phòng làm việc, chợt cô nhớ đến Tiêu Thanh Bình, cô mà còn bị đánh rớt thì nói chi đến cậu.

Hi vọng Tiêu Thanh Bình đủ kiên cường.

Tâm lý Lạc Di bình thản không bị ảnh hưởng gì cả, tan học cô đi tìm Tiểu Nhiên cùng nhau về nhà.

Hai chị em đứng trước cổng trường học chờ các bạn chung thôn tụ lại cùng đi về nhà.

Lạc Tiểu Binh ôm túi sách từ từ đi đến, Lạc Nhiên liếc nhìn: "Anh Tiểu Bình, sao có một mình anh thế? Tiểu Đào đâu rồi?"

Lạc Di theo bản năng nhìn về phía phòng học, Lạc Tiểu Binh nói bâng quơ: "Chị ấy còn phải chăm sốc bà, nghỉ ba ngày."

Lạc Di kinh ngạc đến ngây người, một đám người lớn lại không đi chăm sóc cho bà rồi, lại để cho một cô bé còn đi học phải trông nom ư? Sao có thể làm như vậy được chứ?

Còn Nhạc Lạc Xuân Mai đâu? Tuy học lại thế nhưng cô ta vẫn đang ở nhà đợi ở nhà thay vì đến trường, sao không để cho Xuân Mai đi chứ?

Sao cô ta lại không đi? Chậc chậc chậc, cả đám người toàn khi dễ kẻ thành thật mà.

Ngày Chủ nhật, Lạc Quốc Vinh nhét con gái vào ngồi trên cản trước, leo lên chiếc xe đạp yêu quý của ông ấy rồi phóng đi.

Mọi con đường trong thị trấn này cha con Lạc Di đã đi lại vô số lần, vô cùng quen thuộc.

Lần này Lạc Quốc Vinh không chỉ chở cô đi mà còn thăm mẹ ông đang nằm viện nữa!

Hôm nay đã là ngày thứ ba đến lúc bà cụ Lạc xuất viện, ông ấy phải sắp xếp mọi việc, anh cả với anh hai có việc bận nên để cho Lạc Quốc Vinh và chú ba đến.

Mới vừa xuống xe chợt nghe truyền đến một giọng nói quen thuộc:"Chú, Tiểu Di."

Là Tiêu Thanh Bình, cậu mặc một chiếc áo sơ mi cộc tay, khóe miệng luôn treo nụ cười nhạt.

Dáng người cậu cao lớn, đường nét trên khuôn mặt dần trưởng thành càng ngày càng tuấn tú.

Tiêu Thanh Bình bước đến đón lấy gói đồ trong tay Lạc Di, cô tò mò hỏi: "Sao anh lại ở đây?"

"Trong nhà chật chội quá anh hơi ngộp, còn không bằng ra ngoài đi dạo một chút."

Lạc Di hoàn toàn có thể hiểu được cảm giác này, vừa nói vừa cười đi đến nhà họ Tiêu, ông TIêu đang nghỉ ngơi trong phòng, thấy bọn họ đến niềm nở châm trà rót nước.

Lạc Di lấy ra một hộp cơm: "Cho anh nè, mẹ em tự làm đấy!"

Hộp cơm chỉ toàn thịt rán thơm ngào ngạt, vàng óng.

Tiêu Thanh Bình nuốt nước miếng, không nhịn được lấy nếm thử một miếng, hương vị mê người tan trong miệng.

"Cảm ơn em, anh và ông sẽ ăn hết sạch!"

Vẫn là trình tự cũ, trước hết đưa hàng đến hợp tác xã cung ứng bán, hai người quen thuộc bước vào phòng quản lý.

Quản lý thấy cha con họ thì bật cười, thanh toán hết khoản nợ cho họ, Lạc Quốc Vinh cẩn thận nhét tiền vào túi trong.

Quản lý chủ động hỏi: "Cha con anh có thể làm nhiều hơn nữa không? Thành phố muốn hợp tác xã cung ứng hàng."

Lạc Di vô cùng kinh ngạc: "Chú quản lý bán được hàng cho thành phố luôn hả? Tuyệt vời quá!"

Quản lý hớn hở, có vẻ rất tự hào về công việc của bản thân: "Chỉ là trùng hợp, may mắn thôi, sao nào? Mấy người có làm được không?"

"Việc này..." Lạc Quốc Vinh chần chừ, ông ấy rất thiếu tiền thế nhưng không muốn để cho vợ mình cực khổ.

Bình Luận (0)
Comment