Tiêu Thanh Bình mím môi nói: "Nếu có thể cung cấp cho họ một cái máy may hẳn tăng gấp đôi sản lượng được, cũng không cần cái mới đâu, máy cũ có thể dùng là được rồi."
Họ có thể cung cấp vật liệu hẳn cũng có thể cung ứng máy móc đúng không nào.
nhà Tiêu Thanh Bình không có máy may nên không thể tăng sản lượng được, thế nhưng cậu thực sự rất muốn kiếm nhiều tiền hơn một chút.
Việc học trung học cũng cần tiền, chi phí thuốc men của ông cũng phải chi ra một khoản, Tiêu Thanh Bình còn muốn mua một căn phòng rộng rãi một chút.
nơi ở hiện giờ bên cạnh nhà cầu vừa dơ vừa thúi, còn thêm một đống rác, nhà cửa lại chật hẹp u ám, quanh năm không thấy ánh mặt trời, hoàn cảnh sinh hoạt thực sự rất tệ.
Tiêu Thanh Bình cũng không cầu gì hơn, chỉ cần rời khỏi nhà cầu, có một căn phòng hướng về phía nam.
Quản lý hơi trầm ngâm: "Để tôi suy nghĩ một chút!"
Có những lời này của ông ấy là được rồi, Tiêu Thanh Bình nở nụ cười.
Việc chính xong xuôi, Lạc Quốc Vinh dắt tay con gái đến bệnh viện, Tiêu Thanh Bình rất tự nhiên bước theo sau.
Thế nhưng không phải cậu đi tìm bác sĩ Tống để học, mà là đi thăm bà của Lạc Di đang nằm viện.
Vẫn chưa bước đến phòng bệnh đã nghe một tràn tiếng mắng chửi vô cùng khí thế: "Sao mày đần vậy ha? Bảo mày đưa chút nước nóng cho tao uống, sao mày đưa nước nóng như vậy muốn phỏng c.h.ế.t tao hay sao hả?"
"Có phải trong lòng mày ghi hận, ước gì bà đây c.h.ế.t đi phải không?"
"Vừa ngu xuẩn vừa dốt nát, sao ta lại có đứa cháu gái như này chứ? Xuân Mai còn thông minh hơn ngươi gấp trăm lần ấy!"
Lạc Di không nhịn được nữa, đá mạnh cửa vào lạnh lùng nói với vẻ châm chọc: "Thế người thông minh đâu rồi ạ? Sao không gọi vào bầu bạn bên cạnh bà thế?"
người bà này á, thiên vị vô cùng.
Lạc Tiểu Đào cúi thấp đầu, vành mắt ửng đỏ, nước mắt lưng tròng như gặp cảnh tủi nhục.
Thấy Lạc Di đến, ánh mắt cô bé sáng ngời, lặng lẽ trốn phía sau Lạc Di.
Bà cụ Lạc thì trái lại, hung hăng lườm Lạc Di: "Mày đến làm gì? Nhìn tao đã c.h.ế.t hay chưa hả? Mỗi một đứa tụi bây đều không có ý tốt, tao biết hết."
Vết thương của bà ta rất đâu nên vô cùng gắt gỏng, nhìn ai cũng không vừa mắt.
mấy ngày nay con cháu không đến thăm bà cụ Lạc, trong lòng bà ta không vui.
Lạc Di cũng không quen được nuông chiều, người đối với cô như vậy cũng tốt, cô càng mạnh mẽ hơn.
"Mà cũng đúng thôi, con trai lớn và cháu gái bà ngày nào cũng ở nhà ăn uống no say, chỉ là không thích đến bệnh viện chăm sóc bà thôi, bà nội, bà sống cũng thất bại thật đấy!"
Bà cụ Lạc tức đỏ cả mặt, toàn thân run rẩy: "Mày câm miệng cho tao, cút ra ngoài ngay!"
Lạc Quốc Vinh nháy mắt với con gái, không phải sợ miệng vết thương của bà cụ Lạc nứt ra thì Lạc Di còn muốn nói thêm vài câu oán hận kìa, cô nhanh chóng ôm vai Lạc Tiểu Đào chạy ra ngoài.
Đợi con gái đi khỏi, Lạc Quốc Vinh chỉ đứng ở cửa không đến gần bà cụ Lạc: "Mẹ, xem ra thân thể mẹ khôi phục tốt rồi, bác sĩ nói khi nào thì xuất viện ạ?"
Bà cụ Lạc một bụng khó chịu, gặp ai thì mắng người đó: "Sao tao biết được? Tao còn tưởng chúng bây quên mất bà mẹ này rồi chứ!"
Lạc Quốc Vinh khẽ lắc đầu, với tính tình của mẹ già ông ấy thì người bình thường chẳng hầu hạ nổi: "Con có quên đâu, còn ai quên hay không thì con không biết!"