Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Chương 256

Chỗ này rừng núi hoang vu, rất ít nhà dân, họ còn không biết đường nữa.

“Vậy cũng phải thử một lần.” Vất vả lắm mới tìm được cơ hội, không nên dễ dàng từ bỏ.

Cô vừa an ủi Lạc Tiểu Đào vừa dùng hai tay bị trói để cởi trói cho cô ấy. Vất vả ra mồ hôi đầy người, mất rất nhiều sức, rốt cuộc cô cũng cởi ra được.

Cô vội vàng xoay người lại: “Mau cởi cho em đi.”

Lạc Tiểu Đào giống như người máy không có linh hồn, làm việc theo lời cô nói.

Chân tay Lạc Di được tự do, cô nhìn những đứa trẻ khác, có đứa còn đang hôn mê, có đứa lại mở mắt nhìn cô.

Cô nhìn thấy mà rầu, mang bọn họ đi theo sao? Cô suy nghĩ rồi cởi trói cho tất cả bọn trẻ.

Cô sờ vào túi áo, hít một hơi âu, thận trọng vạch chỗ hở ở buồng xe ra nhìn lén. Trăng sáng chiếu khắp đất trời, khói bếp trong nhà đang lượn lờ.

Cô khẽ đẩy, buồng xe không khóa được mở ra, cô nhanh chóng nhảy xuống, nhỏ giọng nói: “Mọi người đừng nói chuyện, nghe tôi chỉ huy.”

“Muốn chạy trốn thì mau xuống, chúng ta cùng nhau trốn.”

Bọn trẻ do dự không quyết định được, mặt đầy sợ hãi, Lạc Di không có thời gian để kề cà: “Tôi đếm đến ba, ai không dám chạy thì cứ giả bộ bất tỉnh đi, đám buôn người sẽ không trách mấy người. Tôi đếm đây, một, hai… Ba.”

Cô không phải là chúa cứu thế, không cứu được cả thế giới, cũng không cứu được tất cả mọi người.

Cô còn khó lòng tự vệ nữa là.

Cùng nhau chạy trốn có lợi cũng có hại. Nhiều người dễ xảy ra chuyện, mục tiêu lớn cũng chạy không nhanh, nhưng nếu bị phát hiện sẽ lập tức tản ra, đám buôn người chỉ có ba tên, sẽ có mấy người chạy thoát được.

Con người có tâm lí đám đông, đã có người xuống trước, những đứa trẻ khác đều xuống theo. Dưới sự chỉ huy của Lạc Di, cũng rón rén chạy đi. Đến khi chạy khuất chỗ ban nãy, cô lập tức bảo bọn trẻ hãy chia làm nhóm năm người, giúp đỡ lẫn nhau, cố gắng đừng lạc đội.

“Mọi người chạy theo tôi, lỡ đám người xấu chạy theo, mọi người hãy chia ra chạy, đừng quay đầu lại, đừng để ý đến người khác, hãy đi báo cảnh sát.”

Chỉ cần chạy được một người, những người khác sẽ có hi vọng được cứu.

Cô không đi ngay, cũng không biết móc từ đâu ra một con d.a.o nhỏ, đ.â.m hỏng mấy cái bánh xe.

Dao vung lên rồi hạ xuống, vừa ác vừa chuẩn, bọn trẻ nhìn thấy đều sợ hãi.

Một người ác!

Cô lấy một lon dầu ma – dút trong xe, vung tay lên: Đi thôi.”

Chạy một hồi, bọn họ đều hết sức, vừa mệt vừa đói, nhưng không dám dừng lại.

Chỗ này quá vắng vẻ, Lạc Di kéo Lạc Tiểu Đào chạy trước nhất, nhìn sao Bắc Đảo trên trời để phân biệt phương hướng.

Không biết chạy bao lâu, Lạc Tiểu Đào dừng lại, thổ hổn hển: “Tiểu Di, chị chạy hết nổi rồi.”

Lạc Di cũng chạy đỏ cả mặt, thở hồng hộc, n.g.ự.c muốn nổ tung, nhưng không thể dừng lại được.

“Chạy tiếp chứ, chị không muốn về nhà gặp cha mẹ à?”

Cơ thể Lạc Tiểu Đào rất yếu: “Chị quả thực không đi được nữa, Tiểu Di, chị buồn nôn.”

Ùm, cô ấy ngã xuống đất không dậy nổi, lè lưỡi ra như sắp ngất.

Lạc Di không thể không dừng lại, cắn răng, nhìn về phía những đứa trẻ khác, bọn chúng cũng vậy, đều thở hổn hển, lảo đảo ngã xuống đất, nói gì cũng không muốn cử động.

Cô mím môi lại, đầu óc không ngừng xoay chuyển.

Cô hít sâu một hơi, thôi, liều mạng vậy.

Cô ngồi dưới đất, bắt đầu xoay cọc gỗ, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, mọi người đều không dám nói chuyện với cô.

Bình Luận (0)
Comment