Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Chương 257

Lạc Tiểu Đào trở người, tò mò hỏi: “Tiểu Di, em làm gì thế?”

“Nghịch lửa.” Khóe miệng Lạc Di cong lên, trong mắt lóe lên một chút lạnh lẽo.

“Gì cơ?”

Lạc Tiểu Đào nghe không hiểu, ngây ngốc nhìn đống lửa.

Tiếng bước chân dồn dập vang lên, ba tên buôn người hung thần ác sát đuổi tới: “Ở đây cả, to gan đấy, lại dám trốn.”

“Lần này nhất định phải hung hăng dạy dỗ bọn chúng, đám trẻ con c.h.ế.t tiệt, ép bọn tao phải ra tay.”

“Chặt chân chúng đi, xem chúng chạy sao được nữa. Gãy chân cũng bán được giá, tao đã hỏi được rồi.”

Đám trẻ sợ hãi hét lên. Lạc Di ngồi trước đống lửa cau mày lại, giơ tay lên: “Tới đây, tránh ra sau lưng tôi.”

Khí thế của Lạc Di quá mạnh mẽ, đám nhỏ đều quen thói nghe lời cô nên đều lăn vòng vòng tới đó.

Đám buôn người trợn mắt há mồm, lão Tam càng không dám tin. Con bé ngoan ngoãn nghe lời này lại là đứa cầm đầu à? Nhìn cái khí thế được ủng hộ đó xem.

Mắt hắn ta lộ ra hung quang: “Mày dẫn chúng chạy à? Sao mày to gan thế?”

Cô bé ngây thơ ngu ngốc trong mắt hắn ta cau mày lại rồi cười híp mắt: “Tới đông đủ cả rồi, tôi chờ mấy chú rất lâu đó.”

“Cái gì?” Đám buôn người không hiểu, c.h.ế.t đến nơi rồi mà còn cười được à?

Nghe nó nói bậy đi, ý gì chứ?

“Con bé c.h.ế.t tiệt, hôm nay tao sẽ cho mày biết sự lợi hại của tao, hôm nay mày c.h.ế.t chắc rồi.”

Giết gà dọa khỉ, g.i.ế.c c.h.ế.t kẻ cầm đầu, những con khỉ khác sẽ không dám phản kháng nữa. Chúng vẫn luôn làm như thế.

Số trẻ con rơi vào tay chúng không một ngàn cũng tới mấy trăm, nhưng đứa nào cũng rất ngoan, không dám cả đánh rắm.

Lão Tam hung ác chỉ vào Lạc Di: “Chúng mày nghe rồi đấy, ai dám trốn sẽ có kết cục này.”

Lạc Tiểu Đào sợ hãi, hai chân như nhũn ra: “Tiểu Di, chạy thôi.”

Lạc Di ngồi bất động, vẻ mặt lãnh đạm, không hề giống một đứa bé: “Tôi khuyên chú đừng có đến đây, thật đó, tôi là một cô gái hiền lành.”

Lão Tam cảm thấy bị cô đùa giỡn, nổi cơn giận, quyết định sẽ đánh cô tàn phế.

Hắn ta hung hăng xông tới: “Con nhóc kia, mày vừa đáng thương vừa buồn cười…”

Lạc Di giơ tay lên, ném ra một thứ, ném chính xác vào lão Tam: “Bùm bùm.”

Lão Tam còn chưa kịp phản ứng đã bị nổ bay: “A a a.”

Lão Đại và lão Nhị đều trợn mắt ngây người, không dám tin vào mắt mình, đây là thứ gì chứ?

Lạc Di híp mắt lại, không hề nương tay, tiếp tục ném về phía lão Đại và lão Nhị, bọn họ đều bị nổ bay lên.

Một người gãy chân, một người mù mắt, một người ôm bụng kêu la thảm thiết.

Ba kẻ vừa rồi còn ngang ngược, lúc này lại như chó hoang chạy nạn.

Đám trẻ đều há hốc miệng, cảm thấy chuyện này rất ảo. Một cô bé như Lạc Di lại đánh ngã được ba kẻ buôn người cao lớn sao?

Điều này cũng có thể sao?

Lạc Tiểu Đào giật mình nói không nên lời, đây là em gái họ của cô ấy sao?

Lão Đại dùng con mắt chưa bị thương trợn trừng nhìn Lạc Di: “Sao mày có lựu đạn? Sao lại có?”

Bây giờ trẻ con còn ác hơn bọn họ! Thật đáng sợ!

Hắn ta lăn lộn trên giang hồ cả đời, lại c.h.ế.t trong tay một đứa bé!

Chẳng trách lại có câu, trên giang hồ không thể chọc vào người già và trẻ nhỏ.

Biểu cảm của Lạc Di vẫn rất bình thản, nhưng thật ra lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, cô vô cùng căng thẳng.

Cô đã biết tình tiết này, sao trước đó lại không đề phòng chứ?

Dựa vào tính cách lo trước tính sau của cô, nhất định cô sẽ chuẩn bị mấy thứ này từ sớm.

Bình Luận (0)
Comment