Lạc Di như một đứa trẻ ngây thơ hồn nhiên, nói chuyện không có chút đề phòng nào.
“Cháu tên Lạc Di, người thôn Lạc Gia, xã Đông Phong, huyện Dương. Cháu bị bắt ở gần rạp chiếu phim, nhà có cha mẹ và một em trai…”
Cô bỗng nhiên dừng lại, mặt trở nên rầu rĩ: “Chú, cháu muốn gọi cho cha mẹ báo bình an, bọn họ nhất định đã rất lo lắng.”
Cô không dám nghĩ sau khi cha mẹ phát hiện ra mình mất tích sẽ sụp đổ đến mức nào.
Cô là đứa bé đầu tiên đưa ra yêu cầu này, mọi người đều bất ngờ.
“Cháu biết số điện thoại à?”
“Biết ạ.” Trong đầu Lạc Di ghi nhớ rất nhiều số điện thoại, có của đại đội, có của trường trung học số một trong huyện có của nhà báo Tần Thiếu Quân.
Cô thu thập số điện thoại của người khác để dùng vào những lúc quan trọng.
Yêu cầu của cô được cho phép, Lạc Di rất thuần thục cầm điện thoại gọi cho một dãy số.
Điện thoại được nhận, là bí thư của đại đội thôn: “Ông Hải, là cháu, Lạc Di nhà Lạc Quốc Vinh…”
Bí thư thôn hoảng hốt giật nảy mình: “Lạc Di, cháu là Lạc Di à? Cháu ở đâu? Cha mẹ cháu sắp điên rồi.”
Không riêng gì vợ chồng Lạc Quốc Vinh, cả thôn Lạc Gia đều được điều động, đi tìm người khắp nơi.
Cả xã đều được phát động, còn kinh động đến cả huyện, tất cả đều đang tìm cô, lật cả huyện lên rồi.
Danh tiếng và sức ảnh hưởng của Lạc Di rất lớn, qua chuyện này, ông ấy đã biết rồi.
Lãnh đạo huyện cũng biết tên cô, tự ra lệnh, phải điều tra kĩ chuyện này, tìm cho bằng ra cô.
Lạc Di mím môi, nói: “Ông nói với cha mẹ cháu, cháu và chị Tiểu Đào rất an toàn, bảo cha mẹ tới nghe điện thoại, nửa tiếng sau cháu gọi lại ạ.”
Cô báo bình an xong, trái tim hơi bình tĩnh lại, ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ trên tường.
Cô ngồi về chỗ cũ, ra hiệu cho nhân viên điều tra tiếp tục hỏi: “Lạc Di, là cháu nổ đám buôn người đó ạ.”
“Vâng.” Lúc ném l.ự.u đ.ạ.n ra, Lạc Di đã nghĩ tới cách trả lời.
Nhất định không thể để bọn họ cảm thấy mình là phần tử nguy hiểm, nhân tố không ổn định.
Cô chỉ là một đứa trẻ thiên tài, thông minh nhưng ngây thơ, không hiểu sự đời.
Mấy đặc điểm này không hề mâu thuẫn với nhau.
Nhân viên điều tra cau mày: “Cháu lấy đâu ra lựu đạn?”
Lạc Di vô cùng bình thản: “Cháu tự chế ạ. Ngày thường cháu hay đọc sách, vô tình biết được cách điều chế, lúc đó hơi tò mò nên làm, ai biết lại dùng cho đám buôn người đó. Chỉ trách bọn họ mù mắt, chọn phải đứa trẻ thông minh như cháu.”
Công an: … Ở đâu ra đứa trẻ không bình thường thế nào? Sao cái gì cũng dám làm thế?
Một nữ công an nghe mà sợ ngây người: “Chờ đã, cô có nghe lầm không, tự cháu chế l.ự.u đ.ạ.n á? Cháu mới mười một tuổi thôi.”
Sao có thể chứ? Quá khoa trương rồi.
Lạc Tiểu Đào ăn no yên lặng đứng sau lưng Lạc Di, nghe đến đó thì chen vào một câu: “Em ấy là đứa bé thông minh nhất cả tỉn, mọi người đều biết.”
Bây giờ cô ấy đã trở thành fan não tàn của Lạc Di rồi!
Nữ công an không hiểu lắm: “Có ý gì?”
Mắt Lạc Tiểu Đào sáng lấp lánh: “Em ấy được rất nhiều giải nhất, ở xã, ở huyện, ở thành phố, ở tỉnh, đều thi được giải nhất, một một loạt báo, là người có tiếng.”
Mọi người nghe xong đều ngơ ra, đứng đầu cả tỉnh á? Vậy thì ưu tú đến mức nào?
Một công an khác tò mò hỏi: “Thi cái gì?”
Lạc Di cười híp mắt: “Thi tính nhẩm, có thể các cô chú không biết…”