Cô còn chưa nói xong, công an kia đã đứng lên: “Tôi biết, con tôi cũng từng thi, nhưng lúc thi huyện không được giải, nói là rất khó.”
Các tính thành phố trên cả nước đều tổ chức cuộc thi tính nhẩm, chọn một người tính nhẩm xuất sắc nhất làm nhân tài dự trữ.
Lạc Di mở to đôi mắt đen, nở nụ cười ngọt ngào, nhìn không có chút lực sát thương nào: “Không khó đâu, rất đơn giản, liếc qua là làm được.”
Các công an: … Chúng tôi nghi ngờ cháu đang làm màu, nhưng chúng tôi không có chứng cứ.
Nữ công an càng thêm hứng thú về Lạc Di. Chỉ số thông minh cao, thành tích tốt, người lại đẹp, hoàn toàn là những gì cô ấy yêu thích: “Thế nên, cháu được giải nhất cả tỉnh à?”
Lạc Di tự nhiên hào phóng gật đầu: “Phải nói là giải nhất nhóm tiểu học của cả tỉnh, , người được giải nhất nhóm trung học cả tỉnh lại bạn tốt của cháu, anh ấy giỏi hơn cháu một chút xíu.”
Bạn của học sinh giỏi cũng là học sinh giỏi!
Nữ công an vô cùng hâm mộ, sao con nhà người ta lại thông minh thế chứ?
“Thật hay giải thế?”
“Cái gì có gì mà phải nói dối ạ?” Lạc Di quái lạ hỏi lại: “Cháu muốn thi vào đại học Thủ Đô cơ, cuộc thi này đã là gì đâu.”
Công an: …
Được, cháu thông minh, cháu rất giỏi.
Lạc Di đã đứng vững trên hình tượng tự mình tạo ra, là tiểu thiên tài thông minh tuyệt đỉnh, kiêu ngạo vì tài năng, lại không biết đối nhân xử thế.
Cô thuộc về loại không có tính nguy hiểm cho xã hội, nhưng cần dẫn dắt kĩ lưỡng, đó là trách nhiệm của nhà trường và phụ huynh.
Các nhân viên điều tra đi tìm chứng cứ, còn cần một thời gian nữa.
Đám trẻ vây lấy Lạc Di, ai nấy đều tranh nói chuyện với cô, dính cô rất chặt.
Trong mắt chúng, Lạc Di chính là anh hùng lao vào dầu sôi lửa bỏng để cứu chúng.
Hơn nữa, chỉ có khi ở gần cô, chúng mới có cảm giác an toàn.
Lúc cô cầm l.ự.u đ.ạ.n làm nổ bay mấy người xấu kia rất lợi hại, còn lợi hại hơn các chú công an nữa.
Lạc Tiểu Đào nhìn đỏ mắt, trề cả môi ra.
Rõ ràng là em gái cô ấy!
“Tiểu Di, em mệt không? Có muốn đi nghỉ ngơi không?”
Thật ra Lạc Di rất mệt, không chỉ cơ thể mệt mỏi mà lòng cũng mệt mỏi, nhưng cô còn có chuyện chưa xử lý xong: “Không được.”
“Có khát không? Chị rót nước cho em nha.”
“Để em rót, để em.”
Các công an nhìn đám trẻ ngây thơ tránh sủng, rất vui.
Bọn trẻ thật đáng yêu.
Lạc Di cười híp mắt trao đổi tên họ với đám trẻ, còn bảo đảm với chúng rằng các cô chú công an sẽ đưa chúng về nhà đoàn tụ với cha mẹ.
Đến khi về, chúng vẫn có thể liên lạc qua lại với cô.
Nói tới đó, cô chợt nhớ tới mình có một người bạn qua thư, gửi thư rất thường xuyên, nhân duyên của cô rất tốt.
“À đúng rồi.” Lạc Di bỗng giơ tay lên: “Chú công an ơi, cháu nghi ngờ một chuyện, hình như chuyện chị em chúng cháu bị bắt là có âm mưu chứ không phải phạm tội ngẫu nhiên.”
Sao cô có thể bỏ qua cho Lạc Xuân Mai cơ chứ?
Các chú công an đều ngạc nhiên, không hẹn mà cùng vây lại: “Làm sao thế?”
Lạc Di nói ra sự nghi ngờ của mình, không hề giấu giếm, thẳng thắn đúng sự thật.
Phản ứng của Lạc Tiểu Đào là lớn nhất: “Tiểu Di, em nói gì? Em nghi ngờ chị Xuân Mai nhặt được cây sâm núi của người ta nên những người đó mới theo dõi chúng ta sao? Chẳng trách mấy người đó cứ hỏi chúng ta chuyện sâm núi mãi!”
Vậy thì có thể giải thích vì sao mấy tên buôn người kia lại tra hỏi hai người, nhất thời, cô ấy vô cùng k1ch thích.