Lạc Chí Tường tỏ vẻ một lời khó nói hết, mấy người lén làm là được, sao phải nói với tôi chứ? Đây không phải làm làm khó mình sao?
“Sợ tôi tố cáo mấy người chiếm dụng tài sản công cộng sao?”
Bây giờ đất đai là của nhà nước, sản xuất theo hình thức tập thể, lén lút hái lượm gì đó, đều nhắm một mắt mở một mắt, nhưng những người gióng trống khua chiêng thì không được.
Thấy ông ấy còn chưa hiểu, thầy thuốc Lý liếc mắt: “À, chúng tôi vốn định truyền lại kinh nghiệm đã thành công, giúp người cả thôn cùng giàu lên. Thôi vậy.”
Mắt Lạc Chí Tường sáng lên. Ông ấy là trưởng thôn mới, quan mới nhậm chức phải hăng hái, ông ấy cũng thật lòng muốn làm nên chuyện gì đó.
“Ha ha, tôi đùa thôi. Thế này đi, tôi giúp mấy người hái thảo dược, dùng máy kéo đưa mấy người đi bán.”
Ông ấy muốn thăm dò thử xem thứ này có thể bán hay không? Giá thế nào? Có đáng để trồng không?
Thầy thuốc Lý hiểu tính ông ấy: “Được, dược liệu phải xử lý đã, còn việc tiêu thụ… Tôi đã tính toán rồi.”
Lạc Chí Tường và Lạc Quốc Vinh là anh em cùng họ, nhưng qua lại không thân thiết. Ông ấy là người trung thực, không thích làm việc lươn lẹo như Lạc Quốc Vinh.
Lúc này, ông ấy nhìn chằm chằm vào Lạc Quốc Vinh, như muốn nhìn vào lòng ông: “Sao anh không nói với Lạc Quốc Cường? Các người là anh em ruột thịt mà.”
Nếu Lạc Quốc Cường có thể kéo cả thôn giàu lên, hôm nay sẽ không tùy tiện bị cách chức.
Lạc Quốc Vinh đã khác trước, bây giờ trong tay ông có ít tiền, con gái cũng có tiền đồ, lưng ưỡn thẳng tắp, vô cùng phấn khích.
“Đã nói rồi, nhưng anh ấy bảo tôi bớt quấy đi, đừng kéo chân anh ấy.”
Khóe miệng Lạc Chí Tường giật giật. Muốn Lạc Quốc Cường thi hành mệnh lệnh của cấp trên không khó, sắp xếp mọi người làm việc theo từng bước cũng không khó.
Nhưng tính ông ta bảo thủ, không muốn tùy tiện thay đổi, nói trắng ra, tính ông ta không quyết đoán.
Lạc Chí Tường gọi mấy thôn dân nữa cùng hái thảo dược, tận mắt nhìn thầy thuốc Lý bào chế dược liệu, lại tận mắt nhìn bọn họ mang dược liệu lên chỗ thu mua thuốc Bắc trên huyện thành để đứng bán.
Tổng cộng bán được 230 đồng.
Thầy thuốc Lý trích ra hai mươi phần trăm nộp lên thôn để chặn miệng, còn ông ấy và Lạc Quốc Vinh, mỗi người lấy ba mươi phần trăm.
Tâm trạng Lạc Chí Tường rất phúc tạp. Ông ấy thấy con đường này thông rồi, muốn nghiên cứu kỹ.
Ông ấy nhìn số tiền còn lại, hơi kỳ quái: “Chỗ này giữ lại làm vốn à?”
Lạc Quốc Vinh vui vẻ đếm tiền, lát lên hợp tác xã cung tiêu mua cho Tiểu Di hai đôi giày, chân con bé nhanh dài, tốn giày.
Mua cho Tiểu Nhiên một túi kẹo nữa, đứa nhỏ này chỉ thích kẹo thôi.
“Không phải, cho một thầy giáo già đã hướng dẫn chúng tôi, người ta học đại học nông nghiệp thủ đô đó, rất giỏi. Không có ông ấy hướng dẫn, dựa vào tôi và anh Lý thì không trồng được loại thảo dược này.”
Lạc Chí Tường hiểu ra, ông ấy còn đang thắc mắc, thầy thuốc Lý chỉ là một thầy lang vườn, Lạc Quốc Vinh thì không có văn hóa gì, lấy đâu ra bản lĩnh ấy.
“Tôi có thể gặp ông ấy không?”
Lạc Quốc Vinh nheo mắt nhìn ông ấy: “Người ta là thần rắn thần trâu, anh sợ không?”
Lạc Chí Tường là nhà nghèo, ba đời đều là dân nghèo, trong nhà còn có mẹ già thường xuyên bị bệnh, con có năm đứa con, nghèo xơ xác, mấy đứa con phải thay nhau mặc quần áo, đi giày, gần như không có đồ ăn mặn.
Khó khăn, quá khó khăn, ông ấy còn mong kiếm được tiền hơn bất cứ ai. Có thể kéo mọi người cùng nhau kiếm tiền thì tốt hơn.