“Chỉ cần giúp những người nông dân chúng ta có cuộc sống tốt thì chính là người tốt.”
Nghe lời ấy, Lạc Quốc Vinh yên tâm rồi.
Lúc này ông ấy mới mang Lạc Chí Tường đi gặp ông cụ Tiêu. Ông cụ Tiêu là người có ăn có học thực sự, nhưng nói chuyện với Lạc Chí Tường, chuyện dưỡng mầm, bón phân, gieo giống, đều nói rất dễ hiểu.
Lạc Chí Tường nghe mê say, hiểu ra cả những chỗ trước kia không hiểu, tất cả đều thông suốt.
Nói chuyện đến chiều, ánh mắt Lạc Chí Tường nhìn ông cụ Tiêu đã sáng như sao, mở miệng là gọi giáo sư, rất thân thiết.
Thái độ của ông cụ Tiêu rất ôn hòa, khí chất lại nho nhã. Ông ấy viết ra một bản cách điều chế phân bón: “Tôi không có thứ gì tốt cả, cho cậu cái này làm quà gặp mặt, đừng chê nhé.”
“Đây là?” Lạc Chí Tường từng đi học mấy năm, có thể nhận được mặt chữ.
Ông cụ Tiêu cười giải thích: “Nếu điều chế phân bón theo tờ giấy này, đợi khi phân mục rồi bón, có thể tăng ba mươi phần trăm sản lượng lúa. Nếu cậu tin tôi, có thể chọn một mảnh đất để trồng thử.”
Trái tim Lạc Chí Tường đập thật mạnh. Tăng được ba mươi phần trăm sản lượng sao? Đúng là chỗ tốt.
Lúa mới là thứ giúp nông dân an cư lạc nghiệp.
Đối với ông ấy, đây là một cơ duyên lớn, ông ấy có thể mượn nó để củng cố danh tiếng của mình, cũng có thể để bên trên thấy bản lĩnh của mình.
Cho dù thất bại, cũng chỉ thử nghiệm trên một mảnh ruộng thôi, không làm tổn thất gì lớn cho ông ấy.
Cứ quyết định thế đi, làm thôi!
Khả năng hành động của ông ấy rất mạnh, lấy một mảnh ruộng tự mình làm thí nghiệm, lại thường xuyên lên huyện thỉnh giáo ông cụ Tiêu. Bản lĩnh của ông cụ Tiêu rất xuất chúng, một khi thi triển, hiệu quả vô cùng mạnh, kết quả khiến người ta vui mừng.
Lúc thu hoạch thóc, Lạc Chí Tường cố ý mời mấy lãnh đạo xã cùng chứng kiến vụ mùa được tăng sản lượng.
Cầm tờ giấy ghi sản lượng năm ngoái ra so với sản lượng năm nay, quả nhiên đã tăng ba mươi phần trăm, mấy người đứng trên đồng nhảy lên hoan hô.
Các thôn dân đều hưng phấn kêu to, niềm vui được mùa viết hết lên mặt.
“Trưởng thôn, ban đầu tôi cản anh, là tôi sai, sự thật chứng minh anh đã đúng.”
“Anh là trưởng thôn tốt của chúng tôi, chúng tôi đều tin phục anh.”
Lãnh đạo cũng rất hài lòng: “Chí Tường à, cậu rất tốt, tôi coi trọng cậu.”
Lạc Chí Tường cầm tờ ghi chép lên quan sát, bên trên được ghi rất rõ, không chỉ là phân bón, còn là kỹ thuật trồng trọt theo khoa học, dựa theo nó có thể mộng rộng ra quy mô lớn.
“Cảm ơn lãnh đạo, tôi sẽ cố gắng hơn nữa. Ừm… Tôi có chuyện này muốn báo cáo với lãnh đạo.”
Lãnh đạo cầm tờ ghi chép, nhìn không chớp mắt, đúng là bảo bối.
“Chuyện gì thế?”
“Công thần tăng năng suất không phải là tôi, là một thầy giáo già…” Lạc Chí Tường kể hết quá trình lại, mọi người nghe thấy đều ngây ngẩn, còn có chuyện này nữa sao?
Các lãnh đạo đều nhìn nhau, người học đại học nông nghiệp đế đô lại lưu lạc đến một huyện nhỏ sao? Còn bị phái đi quét đường, quét nhà cầu nữa? Đây không phải là phí của trời hay sao?
Lạc Chí Tường nói xong, vỗ ngực: “Lãnh đạo, tôi cảm thấy phần tử trí thức như thế nên đi dạy cho bần nông và trung nông, nông dân chúng tôi là mảnh đất rộng lớn có chỗ dụng võ. Tôi khẩn thiết đề nghị hãy mời người đó đến thôn Lạc Gia của chúng tôi, xin lãnh đạo hãy ủng hộ.”
Lãnh đạo: … Ý kiến hay.
“Để chúng tôi thảo luận đã.”