Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Chương 273

Lạc Chí Tường không khỏi nóng nảy: “Lãnh đạo, đừng thảo luận nữa, tôi còn muốn trồng lúa mì vụ Đông nữa, có câu lúa mạch trồng thì ít, chăm thì nhiều, chuyện chăm sóc vô cùng quan trọng. Nghe nói lúa mì vụ Đông cũng có thể tăng ba mươi phần trăm sản lượng…”

Nghe đến đó, nhiệt huyết trong lòng lãnh đạo sôi trào: “Được, chúng tôi đi vận động, không được nói chuyện này ra ngoài, phải giữ bí mật.”

“Dạ, tất cả đều nghe chỉ huy của anh.” Lạc Chí Tường vô cùng vui mừng, ông ấy còn muốn giữ bí mật hơn bất kì ai.

Ừm, sợ bị người ta cướp mất ấy mà.

Hiệu suất làm việc của các lãnh đạo rất nhanh, không bao lâu sau ông cháu nhà họ Tiêu đã được đưa đến thôn Lạc Gia làm vụ nông rồi.

So với việc ở trên huyện thị coi thường và chà đạp, người dân thôn Lạc Gia đối xử với hai ông cháu rất nhiệt tình và thân thiết, ngày đầu tiên họ đến đã mang trái cây, rau dưa đến cho họ rồi.

Mọi người đều mong chờ giáo sư Tiêu mang đến cho họ nhiều chỗ tốt hơn nữa.

Con người đều thực tế, thiên hạ rộn ràng, đều tới vì lợi; thiên hạ nhốn nháo, cũng đi vì lợi.

Lạc Chí Tường cố ý cho người dựng hai gian phòng bên cạnh phòng cứu thương, để hai ông cháu nhà họ Tiêu đến ở, thức ăn do thôn cung cứng.

Mặc dù là ngô khoai sắn, nhưng người trong thôn đều ăn thứ đó cả.

Có thầy thuốc Lý và nhà Lạc Quốc Vinh phối hợp, hai ông cháu nhà họ Tiêu nhanh chóng thích ứng với cuộc sống ở nông thôn.

Về quê, tinh thần của ông cụ Tiêu tốt hơn rất nhiều. Ông ấy có thể làm những công việc có liên quan, hướng dẫn nông dân làm ruộng theo khoa học, cũng coi như không uổng phí bản lĩnh của mình, lại vừa giúp được nông dân, vô cùng tốt.

Ông ấy làm việc hướng dẫn, không cần ngày nào cũng xuống ruộng, nhưng hằng ngày ông ấy đều đi ra đồng dạo một vòng, quan sát cây cỏ, ghi chép lại, còn nghĩ kế trồng thảo dược cho trưởng thôn nữa.

Trước tiên cứ trồng trên núi, cũng có thể trồng ở chỗ đất phần trăm của nhà mình, để các thôn dân thấy được giá trị kinh tế rồi mới thúc đẩy mở rộng, không thể gấp được, phải đi từng bước.

Sản lượng lúa mì tăng lên, sau khi đảm bảo được điều kiện sinh tồn cơ bản nhất sẽ có thể nghĩ cách kiếm tiền.

Ông ấy nói gì trưởng thôn cũng nghe, vô cùng tôn trọng ông ấy, người trong thôn cũng vui vẻ chào đón. Ông ấy cảm nhận được tôn nghiêm khi làm giáo sư ở đại học, khí sắc cũng ngày một tốt hơn.

Tiêu Thanh Bình là người vui vẻ nhất. Học tịch của cậu còn ở huyện, hiệu trưởng đã cho phép cậu tự học ở nhà, chỉ cần lúc thi thì tới là được.

Thật ra là cậu quá thông minh, hiệu trưởng đưa cho anh một bài thi lớp mười một, anh được điểm tuyệt đối.

Cũng có nghĩa là, cậu hoàn toàn có thể thi đậu trường cấp ba của họ.

Cậu cùng ông nội ra đồng dạo một vòng, lại tới nhà Lạc Di ăn cơm chùa, rồi ở nhà làm thủ công kiếm tiền, cuộc sống phong phú lại hạnh phúc.

Lạc Di thấy cậu làm việc như vậy, cũng học được một chiêu. Thời tiết lạnh, cô cũng không muốn đến trường nên đã xin hiệu trưởng được nghỉ, khi nào thi thì đi là được.

Hiệu trưởng Ngô có thể làm được gì chứ? Chỉ có thể mặc cô thôi, dù sao cô cũng được trường trung học số một của huyện đặt trước rồi.

Đến giờ cơm tối, Lạc Nhiên nhảy chân sáo đến nhà họ Tiêu, hô lớn: “Ông Tiêu, cha nuôi, anh Tiêu, ăn cơm thôi.”

Bình Luận (0)
Comment