Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Chương 274

Bọn họ đều là đàn ông, lười không muốn nấu cơm, nêu đã đổi hết lương thực thô sang lương thực tinh rồi giao cho Ngô Tiểu Thanh, để bà tự sắp xếp.

Ngô Tiểu Thanh cũng rất vui lòng, dù sao một ngày cũng phải nấu ba bưa cơm, nấu nhiều thêm chút là được, cũng không mất công.

Đối với bà, họ không phải là người ngoài, nhiều người càng náo nhiệt.

Ba người vừa vào nhà đã nghe thấy mùi thơm mê người, tỉnh táo nhìn lại, canh cá chua, thịt xào ớt, khoai tây xào đậu kiếm, đậu phụ thái mỏng nướng, còn có một đĩa thịt kho lớn và một tô cháo gà lớn.

Thầy thuốc Lý hít sâu một hơi, thơm quá.

“Hôm nay là ngày tốt gì thế?”

Bình thường buổi tối đều là ba rau một canh, rau trộn thịt, ăn với cơm trắng.

Buổi sáng là bánh bao kết hợp với cháo, bữa trưa là bánh bao thịt và mì trắng, bữa nào cũng thơm ngát.

Chỉ dựa vào lương thực thô nhất định không đủ, mỗi người đều giao thêm tám đồng tiền ăn.

Hai ông cháu nhà họ Tiêu có việc thủ công để bù vào, thầy thuốc Lý thì có thảo dược để bù vào, còn có các đệ tử và con nuôi biếu nữa, sống rất thoải mái.

Lạc Di bưng chén đũa cười tủm tỉm đi tới: “Là sinh nhật mẹ em.”

Tiêu Thanh Bình vội vàng tiến lên giúp đỡ: “Sinh nhật thím à? Sao em không nói trước? Bọn anh không chuẩn bị quà sinh nhật.”

Lạc Di cười híp mắt dọn chén đĩa ra: “Thành tâm thành ý nói câu: sinh nhật vui vẻ, sống lâu trăm tuổi là được.”

Cô được ăn ngon, gương mặt trắng nõn hồng hào, vô cùng đáng yêu, dáng người cũng cao lên, ống tay áo thả hai tấc.

Tiêu Thanh Bình lập tức quay đầu lại: “Thím, chúc thím sinh nhật vui vẻ, sống lâu trăm tuổi.”

Cậu đã béo hơn, không gầy quá mức như trước kia nữa, ánh mắt cũng hoạt bát hơn nhiều, không đầy tử khí nữa.

Ngô Tiểu Thanh mặc một cái áo cotton màu đỏ, rất đẹp, vui vẻ ngồi cùng mọi người, gương mặt đầy hạnh phúc.

Thầy thuốc Lý nhìn một vòng nhưng không thấy nam chủ nhân: “Quốc Vinh đâu?”

Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay, Lạc Quốc Vinh xách một giỏ trứng gà tiến vào: “Lát nữa còn có mì trường thọ, mọi người đợi thêm chút.”

Mọi người cùng nhau ăn uống, bầu không khí rất tốt, Ngô Tiểu Thanh múc cháo gà cho mọi người.

Hôm nay Ngô Tiểu Thanh là người hạnh phúc nhất, bên cạnh có chồng và con bầu bạn, lại có đồ ăn ngon cùng nhau thưởng thức, còn nhận được quà nữa. Bà vô cùng vui vẻ.

Bà nhìn chiếc áo đỏ thẫm trên người, đây là món quà chồng bà đã dùng nhiều tâm sức đi tìm, vải đỏ thế này không dễ mua được.

Lại nhìn đôi giày bông thật dày trên chân, đây là đôi giày hai con góp tiền tiêu vặt để mua.

“Tiệc sinh nhật trước kia của em đã qua mười bốn năm, Quốc Vinh, cảm ơn anh đã nhớ sinh nhật của em, còn cho em bất ngờ lớn như thế.”

Nhớ lại chuyện cũ, bà không hề hối hận.

Lạc Quốc Vinh không phải là người xuất sắc nhất, nhưng là người thích hợp với bà nhất, đến bây giờ bà ấy vẫn luôn cho rằng như vậy.

Lạc Quốc Vinh nhìn vợ đầy thâm tình: “Lúc kết hôn anh đã thề sẽ cho em một cuộc sống tốt, mười hai năm, cuối cùng anh cũng thực hiện được lời hứa ban đầu, sang năm còn sẽ tốt hơn.”

Ông ấy không có bản lĩnh, chỉ có thể ngẩng cao đầu dựa vào con gái, nhưng ông ấy sẽ cố gắng chống trời cho vợ con mình.

Ngô Tiểu Thanh cảm động rưng rưng nước mắt, mười mấy năm qua rất khổ, có lúc ăn không đủ no, nhưng ông đã cố gắng hết sức rồi.

Bình Luận (0)
Comment