Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Chương 276

Ngô Tiểu Thanh sửng sốt, nghiêm túc nhìn đối phương. Tiêu Thanh Bình cũng không né tránh, thản nhiên đối mặt. Nhất thời, bầu không khí trở nên quái lạ.

Lạc Di nhìn người này, lại nhìn người kia. Có chuyện gì thế?

Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt Lạc Di đã thành học sinh lớp chín, cô đã nhảy lớp từ lớp bảy lên lớp chín. Dù cô không thường xuyên đến trường nhưng vẫn duy trì thành tích thi đứng đầu cả khối.

Ở nhà, cô học được rất nhiều, ông cụ Tiêu có kiến thức uyên bác, không chỉ thông thạo tiếng Anh, Nga, Đức, còn tinh thông cầm kỳ thư họa. Đúng là hiểu biết từ Đông sang Tây.

Năng lực nhận thức của cô rất tốt, học là hiểu ngay, dạy một lần là thông thạo. Ông cụ Tiêu rất thích cô, dạy hết những gì mình được học cho cô. Dĩ nhiên, Tiêu Thanh Bình cũng học cùng cô, có cạnh tranh sẽ tiến bộ nhanh hơn.

Trẻ con cũng có lòng háo thắng.

Cô còn muốn theo thầy thuốc Lý học Trung y nữa. Trung y đã dần sa sút, nhưng thầy thuốc Lý tin rằng, một ngày nào đó, nó sẽ thịnh vượng trở lại như xưa.

Lạc Di cũng không để ý tới chuyện đó, học là bản lĩnh của cô, nhiều kĩ năng cũng không nặng thân.

Trung y không phải việc học một hai ngày là xong, nhưng từ từ học sẽ có thu hoạch.

Lạc Nhiên lại không thích học nhiều như thế, cậu bé chỉ chọn học một môn tiếng Anh, hơi có hứng thú với môn vẽ mà thôi. Ngô Tiểu Thanh rất sáng suốt ủng hộ con trai, chỉ yêu cầu cậu bé học lên lớp là được.

Lạc Di học hành rất bận rộn, cũng không có thời gian giúp cha mẹ làm thủ công kiếm tiền.

Trong thôn đang phát triển, đâu đâu cũng là cảnh hưng thịnh.

Sản lượng lúa gạo và lúa mì đều tăng 50%, người trong thôn cũng có thể ăn cơm trắng.

Việc trồng thảo dược mang cho mọi người hy vọng kiếm tiền, mọi người rất tích cực, ông cháu nhà họ Tiêu ở thôn Lạc Gia cũng được đãi ngộ tốt hơn.

Hôm đó, Tiêu Thanh Bình và Lạc Di mang sản phẩm thủ công lên huyện, tiện đường tới trường luôn.

Đó là việc thông thường mỗi tuần, Tiêu Thanh Bình đã lớn, mấy năm nay vóc dáng cao lớn rất nhanh, người nhà cũng yên tâm cho hai người đi xa.

Lạc Di muốn đi một mình thì đừng mơ.

Hai người ra khỏi hợp tác xã cung tiêu, đi đến một mục tiêu.

Lạc Di hết nhìn Đông lại nhìn Tây, cảm thấy từ sau khi tập tan Tứ Nhân Bang, tinh thần và diện mạo của mọi người đã đổi khác rồi.

Trên đường không thấy nhiều người mặc áo đen, xám, xanh nữa, thêm nhiều màu sắc sặc sỡ.

Đi tới tiệm sách, có rất nhiều người đang điên cuồng cướp sách, nói là muốn mua một bộ sách Tự Học Toán Lý Hóa.

Thi đại học vừa được khôi phục lại, các thanh niên trí thức đều trở nên điên cuồng, đều tích cực chuẩn bị thi, đây là thời khắc mấu chốt để thay đổi vận mệnh của họ.

Trong mắt Lạc Di như có điều suy nghĩ.

Tiêu Thanh Bình đi bên cạnh nhìn cô: “Tiểu Di, em nghĩ gì vậy?”

Lạc Di khẽ mỉm cười: “Nghe nói thanh niên trí thức Từ Mông chăm chỉ chuẩn bị thi, xin nghỉ làm ruộng luôn rồi.”

Hai năm qua Từ Mông đã chịu nhiều khổ cực, chức kế toán cũng bị cách, bị phái đi làm những việc nặng nhất, không có lựa chọn.

Anh ta làm mấy ngày bị mệt nhọc đổ bệnh, nhưng lần này không có ai tới hầu hạ nữa, cũng không ai cho tiền ăn.

Liễu Diệp đã hoàn toàn cắt đứt với anh ta, anh ta muốn quay lại cũng không được, cái nết của anh ta cũng bị các thanh niên trí thức kinh thường nên không muốn quan tâm tới anh ta.

Bình Luận (0)
Comment