Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Chương 277

Anh ta sống rất khó khăn, bắt đầu muốn lại quen một cô gái trong thôn, nhưng người trong thôn cũng coi thường anh ta, luôn đề phòng anh ta, không cho phép con gái nhà mình tiếp xúc với anh ta.

Để được no bụng, anh ta không thể làm gì khác hơn là đi làm ruộng, sức khỏe cũng ngày càng yếu.

Tiêu Thanh Bình cũng hiểu rõ chuyện đó: “Em rất quan tâm anh ta.”

Lạc Di cười híp mắt gật đầu: “Đương nhiên rồi, Lạc Xuân Mai vẫn cảm thấy anh ta là một nhân vật lớn, tương lai sẽ lên như diều gặp gió, thậm chí còn bằng lòng đầu tư trước thời hạn. Em rất tò mò đó.”

Tiêu Thanh Bình dở khóc dở cười, cô quá tò mò rồi: “Nói đến Lạc Xuân Mai, vẫn không có chút tin tức nào sao?”

Người trong thôn đều không nhắc đến Lạc Xuân Mai, đại phòng nhà họ Lạc cũng không nhắc đến, giống như trước nay chưa từng có người này.

Đại phòng nhà họ Lạc khiêm tốn đến mức không thể khiêm tốn hơn, trong nhà có đứa con gái đi tù, mặt mũi trong nhà đều mất hết, còn lo lắng bị người ta để mắt tới, nào dám nhắc đến nữa.

Chỉ có lúc ăn tết, bà cụ Lạc sẽ nhắc mấy câu thôi.

“Không có.”

Đến trường, hai người tự đi tìm thầy giáo của mình. Lạc Di tìm đến văn phòng chủ nhiệm lớp của mình để báo cáo, cô chủ nhiệm nhìn thấy cô thì sáng mắt lên, vẫy tay với cô: “Lạc Di, em tới đây, thầy đang định đi tìm em.”

“Có chuyện gì ạ?” Mỗi tuần Lạc Di đều đến báo cáo một lần, mang tài liệu ghi chép về nhà, là tài liệu mà các thầy dạy các môn chuẩn bị cho cô. Bọn họ đều là người tốt.

Trước nay thành tích của Lạc Di luôn không giảm, các thầy cô cũng rất yên tâm về cô.

Chủ nhiệm lớp tươi cười hỏi: “Tiêu Thanh Bình đâu? Có tới không?”

Lạc Di hơi mờ mịt: “Có ạ.”

Chủ nhiệm lớp đã kết hôn, nghe nói có một đứa con ba tuổi.

“Vậy thì tốt, cậu ấy đâu? Thầy đi tìm cậu ấy.”

Trong tay cô giáo còn cầm sách Toán trong bộ sách Tự Học Toán Lý Hóa.

Lạc Di: …

Trong lòng cô chợt hiểu ra: “Thầy ơi, thầy cũng muốn thi đại học ạ?”

Cô chủ nhiệm hơi ngại ngùng: “Muốn thử một lần.”

Cô ấy muốn rời khỏi cái huyện nhỏ này để nhìn thế giới rộng lớn.

Thành tích của Tiêu Thanh Bình rất tốt, nghe nói ông nội của cậu là giáo sư đại học, bác học thâm sâu.

Lạc Di im lặng, xem ra không chỉ các thanh niên trí thức háo hức, các thầy cô cũng vội vàng muốn thử.

Bọn họ chỉ có bằng trung cấp, mặc dù đãi ngộ cũng ổn, nhưng khi thi lên đại học, cuộc đời sẽ hoàn toàn khác.

Có ai không muốn tới chỗ cao hơn cơ chứ?

Lạc Di mang chủ nhiệm lớp đi tới văn phòng bên cạnh: “Tiêu Thanh Bình, chủ nhiệm của em… Ấy, anh sao thế?”

Mắt Tiêu Thanh Bình hơi đỏ, như vừa mới khóc.

Sắc mặt cậu vô cùng phức tạp: “Anh mới vừa nhận được điện thoại, ông nội anh đã được sửa lại án, nhà trường muốn ông ấy về trường dạy lại.”

Khôi phục kì thi đại học, các trường đại học cũng cho mời các giáo sư về lại cương vị, bắt đầu trật tự trường học bình thường.

Lạc Di vô cùng mừng rỡ: “Quá tốt, chúc mừng anh và ông, cuối cùng nhà họ Tiêu cũng đợi được ngày này rồi. Để cha em đi cùng hai người đến trường, ông ấy sẽ chăm sóc cho hai người.”

Hai ông cháu nhà họ Tiêu già thì già rồi, trẻ cũng quá trẻ, đi đường hơi quá sức.

Thủ tục sau khi sửa lại án cũng rất rườm rà, tài sản bị tịch thu của nhà họ Tiêu cũng phải xử lý, phải tốn rất nhiều tâm sức.

Bình Luận (0)
Comment