Lạc Di lo lắng đến mức nhảy lên: “Đừng đi mà, sao lại đi rồi? Các bạn nhỏ ơi, các bạn khóc lóc đi, quậy lên đi, lăn lộn đi, hãy cùng nhau chống lại sự độc tài của cha mẹ nào, phấn đấu để được tự do ăn thịt, đừng sợ đổ m.á.u hy sinh…”
Ai cũng kéo con mình chạy nhanh hơn, họ tuyệt đối sẽ không để con nhà mình bị dạy hư!
Lạc Di lắc đầu, nhẹ nhàng thở dài: “Cha mẹ thế hệ này không tốt.”
Sức chiến đấu cũng quá yếu, cô chỉ mới bắt đầu, còn chưa phát huy hết sức.
“Ha ha ha.” Tiêu Thanh Bình không khỏi bật cười, Tiểu Di thật đáng yêu.
“Ha ha ha.” Một người khác cười lớn hơn.
Lạc Di nhìn sang thì thấy một thiếu niên khoảng mười bảy, mười tám tuổi đi cùng một cô bé xinh xắn.
“Cô bé, em thật lợi hại. Anh tên là Dương Nam Ba. Ông nội anh là hiệu trưởng trường này. Đây là em gái họ Hoàng Lộ của anh, chúng ta làm bạn nhé.”
Tiêu Thanh Bình hơi cau mày đi tới, nắm lấy bàn tay Tiểu Di, không để ý tới bọn họ: “Đi, chúng ta đi cơm thôi.”
Hừ, nghĩ cậu chỉ là vật trang trí thôi sao?
Lạc Di cũng cho cậu mặt mũi, mỉm cười đi theo, Hoàng Lộ bĩu môi, có hơi khó chịu: “Thật kiêu ngạo, không biết đối nhân xử thế chút nào.”
Dương Nam Ba trừng mắt nhìn cô ấy, cô ấy lập tức im lặng.
Mấy người Lạc Quốc Vinh vừa mới ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm thì có tiếng gõ cửa: “Cốc cốc”
Vừa mở cửa đã nhìn thấy Dương Nam Bá nở nụ cười rạng rỡ: “Xin chào mọi người, tôi mang theo một cái đài, muốn đổi lấy một miếng thịt kho.”
Lạc Di: “...”
Lạc Quốc Vinh: “...”
Dương Nam Ba còn thật sự mang theo một cái đài nhỏ đi qua, Lạc Di tặng cho anh ta một cái trợn mắt.
Dương Nam Ba nhìn về hướng ông cụ Tiêu, trên mặt đầy ý cười nói: “Ông cụ Tiêu ơi, cháu là Dương Nam Ba, ông nội của cháu là Dương Thần.”
Ông cụ Tiêu vô cùng ngạc nhiên: “Là Nam Nam đấy à, ông còn không nhìn ra đấy. Thanh Bình, đây là bạn thời thơ ấu của cháu. Hai cháu thường chơi với nhau đấy, cháu còn nhớ không?”
Nét mặt Tiêu Thanh Bình bình tĩnh: “Cháu không nhớ ạ.”
Lạc Di nhướng mày, thật sự không nhớ sao? Cô bày tỏ sự nghi ngờ, cái người này nổi tiếng với trí nhớ tốt, có thể nhớ được những cuốn sách mình từng đọc qua, cậu còn có thể đọc ngược lại nữa.
Dương Nam Ba cũng không hề tức giận, cười hì hì đưa một con gà nướng ra, vô cùng tự nhiên: “Ông cụ Tiêu, cháu có thể ăn chực một miếng cơm được không?"
“Tại sao lại không? Ngồi xuống đi.” Ông cụ Tiêu cảm thấy rất thân thiết khi nhìn thấy cháu trai của người bạn cũ.
Ông ấy và Dương Thần đã là bạn bè nhiều năm, ông ấy có thể quay về trường làm việc cũng là do sự kiên trì của Dương Thần, nên ông ấy đối xử rất nhiệt tình với Dương Nam Ba, đưa cho anh ta một miếng thịt lợn kho.
Miếng thịt ba rọi kho vào miệng, mềm mềm núng nính, trong sự xốp giòn còn mang theo một chút vị ngọt.
Dương Nam Ba là người không ăn cay thì không chịu nổi, ăn thịt kho cũng phải bỏ thêm ớt vào, nhưng món thịt lợn kho mằn mặn ngọt ngọt này thật tuyệt vời.
Món thịt kho thì ai cũng biết nấu, mỗi người đều có cách nấu riêng, nhưng để món ăn để lại dư vị bất tận thì cần có một chút kỹ năng.
“Ngon quá.” Anh ta giơ ngón tay cái lên, lại gắp một miếng thịt kho khác lên ăn.
Lạc Di im lặng ăn cơm, Tiêu Thanh Bình thỉnh thoảng dùng đũa gắp cho cô một miếng đồ ăn.