Dương Nam Ba nhìn qua, nhìn chằm chằm Lạc Di mấy lần: “Tiêu Thanh Bình, đây là họ hàng của cậu sao?”
“Người nhà.” Thái độ của Tiêu Thanh Bình không mặn không nhạt.
Dương Nam Ba ồ một tiếng: “Là em gái của cậu à, vậy cũng là em gái của tôi rồi, em gái à, từ nay trở đi, anh sẽ bảo vệ em, em có thể đi ngang trên mảnh đất này.”
Tiêu Thanh Bình khẽ nhíu mày, Lạc Di ăn đến mức miệng dính đầy dầu mỡ, trợn mắt nhìn Dương Nam Ba: “Tôi cũng không phải cua.”
Bị trợn mắt một cái, Dương Nam Ba vẫn rất vui vẻ, nhất quyết muốn đưa cái đài cho cô, Lạc Di xua tay nói: “Ở nhà tôi cũng có, không thiếu gì cả, anh cứ giữ lấy tự mình xài đi.”
Kẻ ngốc nào lại tùy tiện đem cái đài của mình tặng cho những người khác chứ? Tùy tiện như vậy, cẩn thận kẻo về nhà lại bị đánh.
“Cũng có hả?” Dương Nam Ba có hơi không tin, bây giờ nông thôn giàu có như vậy sao? Không phải anh ta chưa từng về nông thôn, sự bẩn thỉu và nghèo đói là ấn tượng lớn nhất của anh ta về nơi đó.
Lạc Di mặc một chiếc áo khoác bông màu xanh lá cây, vẫn là kiểu tóc ngắn gọn gàng, môi đỏ răng trắng, mặt mũi trong sáng, là một cô gái xinh đẹp, khí chất vô cùng tốt, không hề có mùi nhà quê.
“Ừ, người khác có gì tôi có đó, đồ người khác không có tôi cũng có.”
Cô bé này có hơi ngông cuồng nhỉ, Dương Nam Ba không biết vì sao lần đầu tiên nhìn thấy cô lại cảm thấy cô đáng yêu, rõ ràng là đang trêu chọc người khác, nhưng lại rất đáng yêu.
“Có thứ gì em có mà anh không có?”
Lạc Di nghiêm túc suy nghĩ một chút: “Chắc là sắc đẹp và tài năng.”
“Phì.” Dương Nam Ba cười lớn, sao lại buồn cười như vậy?
Vẻ mặt của Lạc Di ghét bỏ, điểm cười thật thấp, cô cũng đâu có nói sai cái gì đâu.
Haiz, cứ luôn cảm thấy cái tên này có hơi quen, chẳng lẽ anh ta cũng là nam phụ trong nguyên tác sao?
Tiêu Thanh Bình gắp một cái đùi gà to đưa cho Lạc Di nói: “Lo ăn cơm đi, ăn không nói, ngủ không nói.”
Lạc Di bị bịt miệng lại, nói được cái gì nữa.
Dương Nam Ba mỉm cười liếc nhìn Tiêu Thanh Bình, Tiêu Thanh Bình không để ý tới anh ta, trực tiếp phớt lờ.
Thấy vậy, ông cụ Tiêu chủ động đổi chủ đề, hỏi thăm tình hình và tình trạng hiện nay của trường học.
Ngày nay, các giáo viên rải rác khắp cả nước đang lần lượt được phục chức và tuyển dụng, cũng có nhiều người trong số họ đã qua đời.
Có một số nhân viên mới được tuyển về, những người không đủ trình độ được phân vào ký túc xá sáu người, còn những người có đủ trình độ được phân vào phòng đơn, tất cả đều ở trong tòa nhà này.
Rừng lớn thì có đủ loại chim, trường học cũng không phải là chốn bồng lai tiên cảnh gì.
“Lương của giáo viên không cao sao?” Lạc Quốc Vinh nghe vậy thì thấy hứng thú: “Đều nghèo đến mức muốn giật thịt kho trong bát người khác sao?”
Dương Nam Ba cười lớn: “Cũng tàm tạm, nhưng mấy năm nay có người già người trẻ, cuộc sống rất túng thiếu, chú ơi, nhà chú thật sự có đài à?”
Anh ta cứ không tin.
Lạc Quốc Vinh luôn thích khoe khoang về con gái mình, nghe vậy sao có thể chịu nổi? “Tất nhiên, chúng tôi không chỉ có đài mà còn có xe đạp, máy may, đồng hồ để bàn hiệu 35, đều là do Tiểu Di nhà tôi kiếm về đó.”
Dương Nam Ba sửng sốt: “Cái gì cơ?”
Anh ta nghi ngờ tai mình có vấn đề, con gái của ông chú này mới bao nhiêu tuổi chứ?