Dù chỉ là một cô bé nhưng từng chữ của cô đều rất sắc bén, rất truyền cảm, còn vô cùng cảm động, một trái tim chân thành tuyệt đối của thiếu niên.
“Nói hay lắm.” Một giọng nói lớn đột nhiên vang lên.
Người kia là một người đàn ông có dáng vẻ uy nghiêm, người đứng đầu đơn vị nhìn thấy người đàn ông kia liền chớp chớp mắt, ông ta sắp khóc luôn rồi, nhanh chóng đến gần tiếp đón: “Lãnh đạo, ngài đến rồi…”
Người đàn ông uy nghiêm không để ý tới ông ta, mà nhìn Lạc Di: “Cô bé, chú đảm bảo ngôi nhà này sẽ được trả lại cho nguyên chủ.”
Ánh mắt Lạc Di sáng lên, đúng là thiên thời địa lợi nhân hòa, mọi việc đều đúng lúc.
Ba ngày sau, ông cụ Tiêu nhận được ba bản giấy tờ sở hữu nhà đất từ tay nhân viên chính phủ, kích động đến rơi lệ.
Nhà cũ của dòng họ cuối cùng cũng trở lại trong tay ông rồi, ông không phải là tội đồ của gia tộc.
Nhân viên bên phía cơ quan chính phủ hết sức lễ phép nói: “Giáo sư Tiêu, người ở trong đó đã được di dời đi nơi khác, ngài và cháu ngài có thể dọn vào ở bất cứ lúc nào muốn.”
“Cảm ơn, cảm ơn chính phủ, cảm ơn nhà nước, tôi…” Ông cụ Tiêu kích động đến không thể kiềm chế, mấy năm nay tuy đã phải chịu mọi đau khổ nhưng trước nay lòng ông cụ chưa từng thay đổi, tình yêu thương tha thiết đối với mảnh đất này vẫn nhiệt thành như trước.
Ông cụ vẫn luôn có một niềm tin mãnh liệt rằng đó chỉ là một bước đi sai lầm, một ngày nào đó, tất cả sẽ trở về đúng lối.
Mà ông, cuối cùng sẽ có thể thẳng sống lưng, dõng dạc tuyên bố một câu, “tôi đã đúng”.
Ông cụ không hối hận vì năm xưa đã ôm một bầu nhiệt huyết quyết định trở về kiến thiết tổ quốc, giờ đây, tổ quốc cũng không phụ lòng ông.
Tiêu Thanh Bình rót cho ông nội một chén nước nguội, lo lắng nhìn ông cụ: “Ông, sức khỏe của ông không tốt, đừng quá kích động.”
Ông cụ Tiêu nắm c.h.ặ.t t.a.y cháu mình, ánh mắt già nua lại sáng rực đến lạ: “Thanh Bình, cháu nhất định phải học cho tốt, để sau này đền đáp tổ quốc.”
Mắt Tiêu Thanh Bình cũng đã nóng lên: “Vâng.”
Lạc Quốc Vinh âm thầm cảm khái, ông thật lòng thấy mừng cho hai ông cháu Tiêu Thanh Bình: “Cuối cùng cũng khổ tận cam lai, chúc mừng hai ông cháu nhé, tối nay chúng ta ăn bữa ngon đi.”
Ông cụ Tiêu cười ha hả: “Tôi mời mọi người đi ăn vịt nướng nhé.”
“Vâng vâng, thích quá.” Mắt Lạc Di sáng rực, điên cuồng gật đầu như bổ củi.
Nhưng cô cũng rất tò mò, sao lại là ba bản giấy tờ sở hữu nhà đất nhỉ: “Cháu xem thử với được không ạ?”
Ông cụ Tiêu từ ái nhìn cô bé, Lạc Di là quý nhân nhà ông, không chỉ đã cứu mạng ông cụ mà còn giúp nhà ông lấy lại sản nghiệp tổ tiên.
Lạc Di nhận mấy tờ giấy sở hữu nhà đất, mở ra nhìn, nhà cũ của ông cháu họ Tiêu ở ngay gần khu Vương Phủ Tỉnh, ngoài ra còn có hai căn hộ khác, vị trí rất đẹp.
“Oa, Tiêu Thanh Bình, anh là con cháu nhà giàu nha, thất kính rồi.”
Có ba căn biệt thự này, dù anh ấy chẳng làm gì, nằm một chỗ ăn chơi thôi cũng không cần lo cơm áo cả đời, đây chính là một cuộc đời thắng từ vạch xuất phát luôn đó.
Tiêu Thanh Bình xoa đầu cô, nói rất tự nhiên: “Nói bậy gì thế, của anh cũng là của em.”
Lạc Di thật lòng không coi lời cậu nói là thật, cùng lắm cũng chỉ là sau này cô có tới thủ đô thì cũng có chỗ ở nhờ, không cần ra khách sạn thôi.
“Sao lại trả đến ba căn?”