Những người đó đâu có tự giác đến thế nhỉ? Miếng ngon nuốt vào rồi còn nhổ ra được ư?
Ông cụ Tiêu cũng không biết rõ, nhà ông thực ra còn có rất nhiều bất động sản khác, nhưng có thể thu hồi ba nơi thế này đã là mừng lắm rồi.
“Đừng quan tâm nhiều thế làm gì, mai chúng ta đi thu nhà.”
Tối đó, bốn người đi ăn món vịt nướng Bắc Kinh trứ danh, còn gọi hẳn hai con để ăn thỏa thích.
Vịt nướng có làn da ngoài giòn xốp, thịt bên trong mềm ẩm và ngọt, đậm đà thơm hương, Lạc Di ăn hớn hở mặt mày.
“Tiếc là không thể mang về cho mẹ với Tiểu Nhiên nếm thử.”
Đồ ngon phải chia sẻ cùng người nhà mới là ngon nhất.
Tiêu Thanh Bình cuốn miếng thịt vịt trong rau ăn kèm, đưa cho Lạc Di: “Lần sau đưa họ đi ăn, anh mời.”
Lạc Di ăn phình má, cười híp mắt gật đầu.
Sáng hôm sau, Tiêu Thanh Bình và ông nội tới nhà khách, Lạc Di còn đang ngủ nướng.
Lạc Quốc Vinh cố gắng dựng cô dậy khỏi giường: “Tiểu Di, dậy thôi, chúng ta đi ăn bánh bao thịt.”
“Ăn rồi mà.” Lạc Di hiện đang trong giai đoạn dậy thì, hai ngày này chạy chơi khắp chốn, cả người đều mỏi rũ, mắt không mở nổi.
“Vậy đi ăn bánh nướng nhúng nước kho.”
Lạc Di bật dậy ngay: “Con muốn ăn ăn hai bát.”
Cô thật sự ăn đủ hai bát mới dừng.
Nhà cũ của ông cháu Tiêu Thanh Bình là một bộ tứ hợp viện hai sân quả thực đã được thu xếp cẩn thận, gian nhà được bảo tồn tốt, chỉ hơi bẩn chút.
Từ cổng chính đi vào liền thấy một bức tường xây làm bình phong, rẽ qua, đi vào sân thứ nhất thấy nhà chính, gian phụ, hai gian nhà kề Đông Tây, hành lang nối các khu, sân chính cực kì rộng, có núi giả, hồ nước và cầu nhỏ bắc qua, phòng cảnh rất đẹp.
Sân thứ hai không phải dãy nhà phụ mà cũng có quy mô tương tự sân thứ nhất, kiến trúc giống hệt sân trước, chỉ khác mỗi điều, sân trước có vườn hoa, sân sau bị sửa thành vườn rau. Góc vườn có một cây táo cổ thụ chưa bị nhổ đi, vẫn sừng sững cô độc đứng đó.
Tiêu Thanh Bình lại gần, vỗ nhẹ lên thân cây xù xì, viền mắt đỏ lên, cậu đã từng đứng đây nhìn cha vụt táo, cậu ở dưới vui sướng nhặt quả rụng, khi đó cuộc sống vô tư vô lự, cha mẹ còn khỏe mạnh, cả nhà đông đủ vui vầy.
Giờ đây…
“Tiêu Thanh Bình, nhà lớn thế này, anh định ở chỗ nào?” Chợt bên tai vang lên giọng nói vui vẻ của Lạc Di.
Tiêu Thanh Bình giật mình như vừa tỉnh khỏi giấc mộng, kinh ngạc nhìn cô bé con đang hớn hở chạy khắp sân, gương mặt cô sáng bừng nụ cười vô tư, như ánh nắng ấm áp giữa trời đông, chiếu vào tận đáy lòng u ám của cậu.
“Anh ở nhà kề bên Đông, gian Tây để cho em nhé, nhà chính để ông nội ở.”
Lạc Di ‘ủa’ một tiếng, còn để riêng phòng cho cô ư? Cô đang định vào ở trong kí túc xá của trường.
Nhưng mà căn nhà này lớn như vậy, để hai ông cháu họ ở với nhau quả cũng khá là cô đơn trống trải.
Tiêu Thanh Bình bước ra khỏi vùng kí ức thương tâm, đi đến chỗ Lạc Quốc Vinh: “Chú, sân này để cho bà người nhà chú ở, chú nhé.”
Lạc Quốc Vinh trước nay chưa từng được thấy một khu nhà nào đẹp và rộng rãi đến như thế, đối với ông, nơi này chẳng khác gì hoàng cung, nhìn bao nhiêu cũng không thấy chán.
Được ở một nơi thế này nhất định phải hạnh phúc lắm.
Ông đang vui vẻ gật đầu, chợt nhận ra điều bất thường: “Ủa, nhà chú là bốn người nha.”
Sao bỗng dưng lại thiếu đi một miệng ăn rồi?