Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Chương 298

Tiêu Thanh Bình vẫn tươi cười nói thêm: “Khu sân trước khá rộng, ba người ở mới vừa đẹp, có hơi người cho ấm áp.”

Nói nghe cũng có lí, nhưng Lạc Quốc Vinh vẫn cảm thấy có gì đó là lạ: “Hay để Tiểu Nhiên ở sân trước đi, nam giới ở cùng nhau tiện hơn.”

Tiêu Thanh Bình bối rối không biết phải trả lời ra sao, bèn ngó về phía Lạc Di theo bản năng, Lạc Di còn đang tung tăng chạy khắp phòng, nhìn chỗ này, ngắm chỗ kia.

Cô rất thích chốn này.

Lạc Quốc Vinh có sức lực, giúp đỡ hai ông cháu Tiêu Thanh Bình sắp xếp lại nhà cửa, mua sắm thêm đồ dùng cần thiết như giường, gia cụ, tủ đựng đồ, bàn học, những thứ này cũng đã đốt hết toàn bộ số tiền tích góp của ông cụ Tiêu rồi, nhưng ông cụ lại hết sức cam nguyện dùng, đến cái tuổi gần đất xa trời có thể quay về nhà cũ như thế này đã là may mắn lớn lao trong đời.

Đăng kí phòng bên kí túc xá trường học không cần rút lại, Lạc Di có thể nghỉ trưa ở đó, những ngày mưa to tuyết đổ thì ở tạm một đêm cho an toàn cũng tốt.

Lần này may mắn cũng đi thành đôi, ngay khi ông cụ Tiêu đã đổ hết tiền chăm chút nhà cửa, bên trên lại phát bổ sung tiền lương bao năm qua, tổng cộng lên đến 11320 đồng.

Tuy nói là trả bù tiền lương những năm xưa nhưng thực chất vẫn là khoản bồi thường từ phía nhà nước.

Số tiền này đến rất kịp thời, hai ông cháu có thể tiếp tục mua thêm gia cụ cho căn nhà.

Ông cụ Tiêu chia số tiền làm hai phần, đưa cho Lạc Di một phần: “Tiểu Di, cái này cho cháu, cảm ơn cháu đã giúp ông cháu ông, không có cháu, nhà ông khó mà lấy lại được sản nghiệp tổ tiên.”

Lạc Di nhìn xấp tiền, vô cùng muốn nhận, hơn 5000 đồng đó, không phải một con số nhỏ đâu.

Nhưng thực sự không thể lấy, ai da, tiếc c.h.ế.t mất!

“Ông ơi, ông với anh Thanh Bình là người nhà của cháu mà, cháu giúp hai người là việc nên làm, ngày sau nếu cháu gặp trắc trở, lẽ nào ông với anh Thanh Bình sẽ khoanh tay đứng nhìn sao?”

Ông cụ Tiêu lắc đầu không chút do dự: “Chắc chắn là không rồi.”

Lạc Di cố nén cơn thèm tiền, tiếp tục hỏi: “Vậy ông giúp cháu, cháu biếu ông tiền, ông có nhận không ạ?”

Ông cụ Tiêu trầm mặc một lát mới đáp: “… Không nhận.”

Lạc Di rất yêu tiền, nhưng con người cô rất có nguyên tắc, làm việc gì cũng phải có giới hạn.

Cô chỉ khua môi múa mép chút xíu, không tốn công sức gì, nào có mặt mũi đâu mà lấy tiền của người ta?

Hỗ trợ người một nhà giải quyết khó khăn là điều nên làm, là chuyện về mặt tình cảm, không phải là việc trao đổi làm ăn.

“Tiền thì cháu sẽ không nhận, nhưng mà cháu đã làm rất tốt đúng không, vậy bữa tối nay có thể thêm cho cháu một đùi gà không ạ?”

Tiêu Thanh Bình đã cố gắng nghiêm túc hết mức, cuối cùng vẫn không thể duy trì nổi trước sức ‘công phá’ của chiếc đùi gà, cơ mặt cậu co giật liên tục: “Một cái làm sao đủ? Thêm chục cái luôn.”

“Hi hi hi.”

Bốn người rời khỏi tứ hợp viện này, rẽ sang hai căn hộ khác kiểm tra tình trạng nhà ở.

Hai nơi đều có vị trí khá đẹp, tương lai rất có khả năng đội giá cực lớn, khu vực xung quanh cũng rất náo nhiệt, khả năng phát triển tốt.

Ông cụ Tiêu đã lớn tuổi, ngại sau này phiền phức bèn chuyển quyền sở hữu nhà sang tên Tiêu Thanh Bình, trừ tứ hợp viện nhà cũ, còn nơi khác đều cho Tiêu Thanh Bình toàn quyền xử lí.

Lạc Di đưa ra kiến nghị chớ nên dễ dàng bán ngay, cứ để lại đợi tăng giá, Tiêu Thanh Bình cũng không có ý bán, hiện giờ cậu không thiếu tiền tiêu.

Bình Luận (0)
Comment