Căn nhà thứ ba ở trong ngõ nhỏ, ra khỏi ngõ đã nghe thấy tiếng ồn ào náo nhiệt bên ngoài, đây chính là ngõ nhỏ tiêu chuẩn của Bắc Kinh.
Đang đi, bốn người chợt nghe thấy có tiếng cãi vã ồn ào, Lạc Di tò mò chạy tới nghe.
Thì ra là một gia đình lớn đang tranh cãi đánh nhau vì một căn nhà, cha mẹ vừa qua đời, sáu người con trai và ba người con gái đều muốn căn nhà này, đều tuyên bố mình có quyền thừa kế.
Vấn đề là, căn nhà này tuy cũng là tứ hợp viện nhưng diện tích không lớn, thiết kế đơn giản, chỉ có hai gian nhà chính, nhà phụ thêm một gian, không thể chứa hết ngần ấy gia đình.
Chín người con nhà đó đều đã kết hôn và có con, hơn hai chục miệng ăn om sòm chửi bới, túm tóc giật áo đánh nhau túi bụi, náo nhiệt vô cùng.
Người xung quanh cũng vây kín mấy tầng, hóng diễn biến.
Có mấy người có tuổi cố gắng khuyên can, nhưng không ai muốn nghe.
Bỗng một cụ già lên tiếng: “Không thì bán nhà đi, lấy tiền chia đều.”
Ông cụ vừa dứt lời, đám con cháu đang hỗn chiến như bị ấn nút tạm dừng, tất cả đều trố mắt, sắc mặt lộ vẻ d.a.o động.
Có tiền, muốn làm gì chả được.
Anh cả nhìn về phía đám em: “Chúng ta bàn lại đi, tôi thấy cách này được đấy.”
Cả đại gia đình đều dừng tay, tỏ ý ủng hộ, đây là phương án công bằng nhất.
Thời buổi này, nhà ở khá khan hiếm, hàng xóm đứng đó đã có người nảy ý định mua: “Các người định bán bao nhiêu?”
Mua lại, dỡ tường để làm nhà cho con mình thành niên lấy vợ, được ở riêng mà vẫn gần với cha mẹ, quá tốt.
Anh con thứ ba nhà kia lên tiếng trước: “Tối thiểu năm nghìn.”
Con thứ sáu lườm anh ta một cái: “Năm nghìn đủ sao được? Nhà chúng ta chín anh em, chia ra mỗi người được mấy đồng? Tôi không cần biết, tối thiểu tôi phải có một nghìn.”
Một nghìn mới có thể mua được một căn nhà cấp bốn ở ngoại ô, không cần chen chúc ở chung với người khác.
Ý là muốn bán chín nghìn đồng, người hàng xóm kia liếc xéo: “Sao không đi cướp giật đi, cái nhà tồi tàn đó mà cũng đòi chín nghìn? Năm nghìn tôi còn chê đắt đấy.”
Anh con thứ sáu kia gân cổ lên: “Ai ép bà mua? Bà không muốn khắc có người khác muốn, hừ.”
Người hàng xóm này thật tâm muốn mua lại căn nhà đó, nhưng vẫn cứng miệng: “Đừng mơ nữa đi, nhà như nhà các người ở nơi này, quá lắm cũng chỉ bốn nghìn, đừng có tham lam quá.”
Anh kia vẫn rất hung hăng: “Tôi muốn bán bao nhiêu là quyền của tôi, bà quyền gì mà nói ra nói vào?”
Lạc Di lẳng lặng rời khỏi đám đông, vô thức liếc nhìn Lạc Quốc Vinh, hiểu con không ai bằng cha, Lạc Quốc Vinh xoa đầu con gái: “Muốn mua à? Tạm thời chúng ta không mua nổi, chờ vài năm nữa con tốt nghiệp đại học, cha mua cho con một căn nhé.”
Coi như đó là của hồi môn, ngày sau con gái lấy chồng, có của cải dằn lưng cũng yên tâm hơn.
Lạc Di không biết cha mình đã nghĩ xa như vậy, cô chỉ cảm thấy đây là một cơ hội đầu tư rất tốt.
Hiện giờ chính sách đã trở lại bình thường, người xuống nông thôn về thành phố cũng nhiều, nhà ở giao trả cho những người chủ cũ cũng khá nhiều, tình hình hỗn loạn thế này mới dễ nhặt của hời, giá bán hiện giờ khá rẻ, vài năm nữa chỉ e khó mà mua được nhà với cái giá ấy. Lạc Di tính thử, mình cũng phải bảy năm nữa mới tốt nghiệp, khi đó các mặt của cuộc sống có lẽ đã đi vào ổn định, giá nhà tăng mạnh rồi.
Hơn nữa, khu vực này về sau chính là một khu tấc đất tấc vàng đó,