Cha chị ấy là Nhiếp Khôn Minh, bốn người khách đều đã quen biết.
Bà Nhiếp vào tuổi này đã bắt đầu mập ra, trông mũm mĩm phúc hậu, hòa ái dễ gần, vừa thấy Tiêu Thanh Bình đã vô cùng yêu thích, cứ kéo tay cậu ngắm nghía hỏi chuyện mãi.
Có lẽ trông Tiêu Thanh Bình rất điển trai, thiếu niên vào tuổi này mà dễ coi thường rất được lòng các bác gái.
Nlv có một người anh trai, một chị gái, anh trai đã kết hôn, cũng là một quân nhân nghiêm nghị.
Chị dâu Nhiếp Khánh Vân là nhân viên đoàn văn công, vóc dáng thon cao, diện mạo rất đẹp, thái độ khá rụt rè.
Hai người có một cô con gái nhỏ tên là Tiểu Mẫn, rất đáng yêu và hoạt bát, lúc nào cũng vui cười hớn hở, má đỏ hây hây trông thật thích mắt.
Chị Nhiếp Khánh Vân tên là Nhiếp Khánh Ninh, nghe nói đã phải xuống nông thôn làm thanh niên trí thức mười năm, vừa mới trở về, vẫn còn độc thân, thần thái tang thương u uất.
Chị ta không chỉ lạnh nhạt đối với bốn vị khách mà thái độ với người nhà cũng rất lạnh nhạt.
Lạc Di là người có tâm tính vững vàng, hoàn toàn không hề để ý đến thái độ của người khác.
Cô tiếp tục tươi cười chào hỏi gia đình họ, thái độ ung dung bình thản, lịch sự nhã nhặn, nhiệt thành đúng chỗ, cười nói rất tự nhiên, trừ Nhiếp Khánh Ninh, ai cũng vui vẻ hỏi han cô.
Vì thế, trong bầu không khí nơi này, chỉ có cô chị Nhiếp Khánh Ninh đó dường như không hòa hợp được.
Bà Nhiếp kéo Lạc Di lại gần ngắm nghía, cô bé này thật là thanh tú đáng yêu: “Cô bé, cảm ơn cháu rất nhiều vì đã cứu Tranh Nhi nhà bà, Khánh Vân nó khen cháu suốt, khen rằng cháu đặc biệt thông minh.”
Vốn còn tưởng một cô bé nông thôn dù xuất sắc đến đâu thì nhan sắc cũng chỉ có hạn thôi, nào đáng để hai cha con khen nhiều như thế, nhưng tận mắt thấy mới hiểu được.
Lạc Di hôm nay mặc chiếc áo bông hồng nhạt, vạt trái thêu những hoa văn rất tinh tế, sinh động, chân xỏ đôi giày màu đen do chính cô tự vẽ ra và nhờ người làm, trông cực kì thời thượng, còn điểm xuyết một quả cầu nhung màu trắng bên mắt cá, tổng thể vô cùng bắt mắt, càng tôn thêm vẻ xinh xắn ngọc ngà của cô, thật chẳng khác gì một tiên nữ nhỏ. Thần thái của cô lại thanh thoát linh động, thông tuệ khác người, càng khiến người ta không dám xem thường.
Thẩm mỹ của Lạc Di vốn đã vượt khỏi thời đại này rất xa, ăn diện kiểu này là đã được điều chỉnh lại phần nào cho phù hợp với thẩm mỹ của người đương đại, nhưng mới thế đã đủ làm xung quanh nhìn cô bằng ánh mắt khác hẳn.
Đây chính là kết quả mà Lạc Di mong muốn.
“Thì cũng thông minh bình thường như người ta thôi ạ.” Lạc Di lễ phép khiêm nhường một câu.
Nhưng đúng vào lúc này, Nhiếp Khánh Ninh ngồi góc kia đã quét mắt nhìn qua, lạnh nhạt kêu: “Con nhóc nông thôn kia, qua đây.”
Giọng điệu chị ta ngạo mạn kiêu căng khiến bầu không khí trở nên sượng ngắt.
Lạc Di chỉ cười khẽ một tiếng: “Có lẽ lỗ tai của cô có vấn đề gì rồi ạ, xin phép cho cháu tự giới thiệu lại, cháu tên là Lạc Di, không phải con nhóc nông thôn không tên không họ nào.”
Nhà các người có mâu thuẫn gì thì tự đóng cửa giải quyết với nhau, không ai quan tâm. Nhưng nếu liên lụy đến khách tới nhà chơi thì đã thành thất lễ với khách rồi.
Lạc Di không thích nuông chiều ai cả, hừ, ai mà không phải công chúa nhỏ của cha mẹ mình chứ? Sao phải nhường nhịn ai?