Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Chương 302

Nhiếp Khánh Ninh cười lạnh một tiếng: “Dù ăn mặc đẹp mấy chăng nữa thì mày vẫn chỉ là một con nhóc nông thôn, đời này, xuất thân đó đều không thể sửa đổi được.”

Nhiếp Khôn Minh cực kì tức giận, quát lên: “Khánh Ninh!”

Lạc Di cảm thấy buồn cười, người nông thôn thì nên kém hơn một bậc hả, đây rốt cuộc là tư tưởng gì vậy? Lý luận về thành phần xuất thân đã bị thủ tiêu rồi, mà dù có luận thành phần thì nông dân vẫn được xếp trước tiên đó, bần dân là thành phân vinh quang nhất cơ mà.

“Phải, cháu xuất thân nông dân, nhưng đại bộ phận lãnh đạo nhà nước ta cũng đều từ nông thôn đi lên, có vấn đề gì không? Nông dân hay người thành phố thì đều là người dân Trung Hoa này, đều là người da vàng mắt đen tóc đen, đồng tông đồng cội, ai có thể cao quý hơn ai? Pháp luật đã quy định người người bình đẳng, cô có tư cách gì mà phản đối?”

Lạc Di không sợ làm mất lòng người khác, nhưng nể mặt người nhà họ Nhiếp đã từng giúp mình, cô đã nhường một bước, ngôn từ không quá sắc sảo.

Nếu đổi là người khác, cô bảo đảm có thể dùng ngôn ngữ đạp đối phương xuống đáy không nhân nhượng.

Nhiếp Khánh Ninh tái xanh cả mặt, tức điên lên rồi: “Mày sao dám tự so với các vị lãnh đạo? Họ là những người tài ba bậc nhất, mày chỉ là con sâu cái kiến nhãi nhép, đời này đều đã định trước là sẽ quanh quẩn trong cái thôn nghèo đó…”

Chị ta càng nói càng kì cục, tâm tình cũng càng thêm kích động khác thường.

Nhiếp Khôn Minh quát lớn: “Câm mồm, cút về phòng mày ngay.”

Quát xong, ông ấy lại quay đầu sang Lạc Di, thái độ thay đổi hẳn: “Lạc Di, cháu đừng để ý nó, mấy năm nay nó gặp chút kích thích, đầu óc hỏng rồi.”

Lạc Di cũng đã nhận ra, cho nên cô mới không làm căng, so đo với một người đang bị chấn động tâm thần thì có gì hay ho.

Nhiếp Khánh Ninh vẫn ngồi bất động, mặt mày lạnh lẽo: “Ha ha, đầu óc hỏng rồi? Đối xử với con gái ruột thì tàn khốc như thế mà đối với người ngoài thì tốt vô cùng, nhỉ. Ai không biết còn tưởng nó mới là cháu ngoại cha đấy.”

Mới là? Lời này có điểm thú vị, Lạc Di thoáng suy tư.

Bà Nhiếp cũng không nghe nổi nữa, buộc phải quát khẽ: “Khánh Ninh, con nói chuyện với cha con kiểu gì thế hả? Hôm nay có khách tới nhà, chú ý thái độ của con.”

Thường ngày chiều theo ý nó, cho nên càng lúc, tính tình nó càng khó chịu, càng lớn gan lớn mật không biết kiêng dè.

Nhiếp Khánh Ninh không biết đã bị kích thích chỗ nào, lập tức dựng mày: “Chê tôi mất mặt chứ gì? Năm đó ép tôi xuống nông thôn sao không thấy mất mặt?”

Viền mắt bà Nhiếp đã đỏ lên, chuyện đó vẫn luôn là khúc mắc lớn nhất của gia đình bà: “Lúc đó mỗi nhà phải có một người…”

Đây là quy định của nhà nước, bọn họ có cách nào thay đổi được?

Nhiếp Khánh Ninh vẫn luôn mãi canh cánh trong lòng vì việc này: “Thế tại sao cứ phải là tôi? Chỉ vì tôi là đứa không được yêu thương nhất trong cái nhà này?”

Bị buộc xuống nông thôn, cả đời chị ta coi như đã bị hủy hoại.

Nhiếp Khánh Vân và anh trai nhìn nhau, thở dài bất đắc dĩ, nhà nào cũng có những vấn đề nan giải như thế đó.

Mấy năm nay, bà Nhiếp đã hao tổn tinh thần rất nhiều vì đứa con gái này, từ ngày con gái ôm nỗi hận trong lòng rời nhà xuống nông thôn, tim bà ấy đã găm sâu một nỗi lo lắng khôn cùng.

“Anh con đi lính, em con còn nhỏ, chỉ có con phù hợp điều kiện, cha mẹ cũng đâu có bạc đãi con, mỗi tháng đều gửi tiền gửi đồ…”

Nhưng đứa con này của bà ấy đã gặp một vài chuyện không may dưới đó, cho nên tính tình ngày càng cực đoan, chỉ biết oán trời trách đất.

Bình Luận (0)
Comment