Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Chương 303

Hai vợ chồng bà rất thương con, cũng rất muốn giữ con lại nhà, nhưng xung quanh bao nhiêu đôi mắt nhìn chằm chằm như thế, chỉ sai một li thôi cũng đã đủ cả bầy sói ngoài kia nhào vào cắn xé, một lá thư tố cáo đủ đánh sập cái nhà này, họ làm sao dám chứ?

Nhiếp Khánh Ninh lạnh lẽo nhìn bà ấy: “Tôi chẳng ham gì mấy thứ đó.”

Nhiếp Khôn Minh bất lực bóp trán: “Đừng phá nữa, về phòng đi.”

Ông ấy một đời này luôn quả đoán trong mọi việc, duy chỉ có đứa con gái này lại khiến ông chẳng biết phải làm sao.

Chính sách vừa thay đổi, bọn họ đã tìm trăm phương nghìn kế đưa nó về nhà, muốn bồi thường cho những năm tháng vất vả khổ sở trước đó, nhưng không biết từ bao giờ, tính tình nó đã trở nên méo mó thế này…

Nhiếp Khánh Ninh gân cổ, cứng mặt nói: “Không, tôi không muốn, tôi thấy ngứa mắt khi các người đối xử tốt với một con ranh ở nông thôn đấy, tôi ghét nó, các người không thấy sao.”

Lạc Di chống cằm xem, thản nhiên như không.

“Thật là do ghét cháu hay là do ghê tởm những năm tháng đó? Hay là do không cách nào đối mặt với chỗ bẩn của chính mình?”

Nhiếp Khánh Ninh run lên, sắc mặt kịch biến: “Mày nói gì?”

Lạc Di mấp máy môi, tính nói tiếp nhưng rồi lại thôi, bỏ đi, không nên chọc ngoáy vết thương của người khác thì hơn.

Vấn đề nữ thanh niên trí thức thật sự quá mẫn cảm, cô đã từng đọc trong rất nhiều sách báo liên quan, mỗi trang đều loang lổ vết m.á.u người thời ấy.

Đây là bi kịch của cả một thời đại.

Để chuyển đề tài, cô xách túi lớn mình mang theo ra, tủm tỉm cười nói: “Nào nào, qua ăn gà rán đi, thơm lắm đấy ạ.”

Hương thơm mê hoặc hút hồn hai đứa nhỏ, chúng lập tức nhào tới.

Lạc Di chia cho từng người.

Hai tên nhóc con vừa cắn một miếng đã mê đến mất hồn, sung sướng nhai nuốt.

Có đứa trẻ nào trốn khỏi sức hút của gà rán sao? Hổng có!

Những người lớn cũng nếm thử, vỏ ngoài giòn tan, bên trong mềm ngọt, nấu nướng và thêm gia vị vừa miệng, cực kì hấp dẫn.

“Ngon lắm.” Ai cũng khen ngợi khi vừa cắn miếng đầu tiên.

Hôm qua Lạc Di đã suy ngĩ rất lâu, cuối cùng quyết định làm vài món đặc biệt, chỉ cần không phải tay không tới cửa, ăn không bữa cơm nhà người ta là được rồi.

Nếu nhà người ta không thích thì bọn họ ăn cũng được.

Hơn nữa, hai cha con cũng sắp sửa rời thủ đô, có thể mang đi ăn dọc đường, để lại một ít cho ông cháu Tiêu Thanh Bình ăn dần nữa, cho nên làm rất nhiều.

Lạc Di lại lấy ra một chiếc nồi men nhỏ: “Nếm món này nữa.”

Đó là món kho, có thịt, trứng, tai heo, đậu rang, chân gà, chân vịt, cánh gà kho với nhau, màu sắc đẹp mắt, hương thơm xộc mũi.

Mắt Nhiếp Khánh Vân lập tức sáng lên, tươi cười giới thiệu: “Cha, mẹ, món kho nhà Tiểu Di ngon lắm đó, hương vị đặc biệt chính tông, con từng ăn rồi.”

Chị ấy gặp cho cha mình phần ông thích nhất là lỗ tai heo, phần tai vừa giòn ngon vừa đậm đà, ngon muốn nuốt lưỡi.

Bà Nhiếp chọn món mình thích là trứng kho, trứng tươi ngon, ngấm gia vị vừa miệng, ăn vào còn cảm thấy lớp lòng trắng hơi có tính đàn hồi, rất đặc biệt.

Bà từ tốn nhấm nháp, nhận xét: “Bỏ thêm thuốc Đông y đúng không?”

Vị thuốc Đông y dùng ướp trứng rất nhạt thôi nhưng vị giác của bà mẫn cảm hơn người thường.

Lạc Di giơ ngón cái khen ngợi: “Quá lợi hại, cái đó mà bà cũng có thể nếm ra ạ? Cháu có bỏ thêm vị thuốc Đông y để tăng độ ngon miệng, mà nó cũng tốt cho sức khỏe nữa, ăn sẽ không bị nóng trong, đây là phương thuốc bí truyền nhà cháu, cháu còn có một người thầy dạy trung y nữa.”

Bình Luận (0)
Comment