“Ông là ai?” Thím Trình làm sao biết được những cái tên này, nhưng cũng mơ hồ cảm thấy chuyện có vẻ không ổn.
Ông cụ Tiêu lắc đầu: “Giảng viên đại học nông nghiệp thủ đô.”
Hoàng Lộ xanh mặt, sao lại trùng hợp thế được? Toi rồi.
Nếu để ông út biết chuyện, ông sẽ rất tức giận.
Thính Trình đã cảm thấy bất an trong lòng, nhưng vẫn rất cứng miệng: “Hừ, lại bịp bợm? Ông mà là giáo sư, tôi đây có khi còn là cán bộ nhà nước đấy, nói cho ông biết nhé, em họ của ông ngoại Lộ Lộ là Dương Thần, là một lãnh đạo to của trường đấy.”
Lạc Di cười phá lên: “Ha ha ha.”
Thân thích, thân thích kiểu gì nghe như b.ắ.n ba hồi đại bác không tới vậy? Chẳng lẽ họ đang kể chuyện hài cuối tuần?
Lạc Quốc Vinh cười còn khoa trương hơn, cả ngõ đều có thể nghe thấy tiếng ông cười.
Ông cháu Tiêu Thanh Bình cũng tủm tỉm cười, thật là hài hước.
Ông cụ Tiêu gật đầu bảo: “Được, để tôi về trường nói chuyện với Dương Thần xem sao.”
Bất kế thế nào, làm lãnh đạo cũng phải biết quản lý tốt hành vi lời nói của người nhà mình, để tránh có hại cho thanh danh, thậm chí có hại cho người khác.
Hoàng Lộ hoảng quá, vội vàng chạy tới: “Ông ơi cháu xin lỗi, bác gái cháu không có văn hóa, không hiểu chuyện này tốt xấu thế nào, ông là giáo sư đại học, xin đừng chấp nhặt với một người đàn bà một chữ bẻ đôi cũng không biết.”
Cô ta khép nép cầu xin: “Cháu thay mặt bác cháu xin lỗi ông và mọi người, xin ông đừng nói cho ông út nhà cháu, ông cháu đã có tuổi, sức khỏe không tốt, bác sĩ cũng dặn không được để ông tức giận có hại cho thân thể ạ.”
Thím Trình càng nghe càng sợ ngây ra: “Ông già này thật sự là giáo sư đại học á?”
Hoàng Lộ quay lại đưa mắt ra hiệu cho bà ta: “Phải, cháu đã từng gặp họ ở kí túc xá trường. bác gái, bác mau đến xin lỗi đi, có một số người, bác không thể chọc vào được đâu.”
Thím Trình vỗ chân: “Ôi thật là không đánh một trận không quen biết mà, tôi có mắt như mù, không nhận ra giáo sư, tôi xin lỗi, sau này chúng ta là hàng xóm rồi, anh em xa không bằng láng giềng gần, có chuyện gì cứ tìm tôi, nhà tôi cái khác không có, nhưng sức người lúc nào cũng thừa, đánh nhau cũng rất thạo.”
Bà ta xun xoe nịnh nọt như thể mình là hàng xóm siêu tốt, hoàn toàn quên chuyện mình vừa mới mượn oai ‘thân thích’ để đe dọa dằn mặt người ta.
Ông cụ Tiêu và Lạc Quốc Vinh đều tròn mắt trước sự thay đổi thái độ chóng mặt của người này.
Lại đến thời khắc biệt li, Lạc Di đeo túi lớn lên lưng, nhẹ nhàng nói lời từ biệt với ông cháu Tiêu Thanh Bình.
“Ông Tiêu, ông phải chịu khó rèn luyện để khỏe người, ăn uống cũng phải có quy luật, đừng làm lụng vất vả quá, đừng để cháu lo lắng nha.”
Ông cụ Tiêu đã ửng đỏ viền mắt, lòng tràn đầy lưu luyến, con bé này vừa thông minh lại vừa đáng yêu, đã cho ông cụ vô số niềm vui và niềm tin vào cuộc sống.
Lạc Di lại nhìn sang phía nam sinh vẫn trầm mặc nãy giờ: “Tiêu Thanh Bình, anh phải chịu khó ăn cơm, ăn nhiều vào, mọi chuyện đều phải biết nhìn thoáng hơn, tâm tình cũng thế…”
Tiêu Thanh Bình nhướng mày: “Đối với em, anh là một người đàn ông nhỏ mọn hẹp hòi thế à?”
Lạc Di liếc xéo một cái: “Đàn ông đàn ang gì ở đây, chỉ là một cậu con trai nhỏ tuổi thôi.”
Mới mười mấy tuổi, đang là tuổi đẹp nhất của một chàng trai, tinh thần và khí khái đều không giống người ở tuổi thiếu niên gì cả.
“Anh lớn rồi.” Tiêu Thanh Bình có vẻ tức giận: “Anh…”