Lạc Di nhón chân, vỗ vỗ vai cậu: “Ừ ừ, nhưng là con trai cũng phải biết bảo vệ bản thân nha, lũ háo sắc không biết phân biệt nam nữ đâu đấy.”
Tiêu Thanh Bình trợn mắt nhìn cô.
Lạc Di còn tiếp tục cười hì hì trêu ghẹo: “Tốt nhất là học ít thuật phòng thân nữa nha.”
Cơn giận dỗi trong lòng Tiêu Thanh Bình hoàn toàn biến mất, cậu vỗ nhẹ đầu Lạc Di, lòng tràn đầy phiền muộn: “Chỉ toàn nói linh tinh, em phải tự chăm sóc bản thân cho tốt đấy nhé.”
“Anh cũng vậy.”
Tàu vào ga, Tiêu Thanh Bình giúp hai cha con đưa hành lí lên, bốn bao tải to, còn không bao gồm các loại túi lớn túi bé treo trên người.
Loa đã giục khách vào buồng tàu, Tiêu Thanh Bình vẫn lưu luyến chưa chịu chia tay.
Lạc Di đẩy cậu ra phía cửa xuống: “Tàu sắp khởi hành rồi, Tiêu Thanh Bình, anh xuống mau đi.”
Tiêu Thanh Bình vịn tay vào cửa, nhưng không nhảy xuống: “Lúc nào cũng réo cả họ cả tên anh, không biết gọi anh một tiếng anh Bình à?”
Lạc Di đã gọi như thế kia thành quen, bèn bảo: “Không, gọi thế nghe buồn nôn chết, không gọi ra nổi.”
“…” Tiêu Thanh Bình do dự một lát lại bảo: “Vậy gọi Thanh Bình thôi.”
Lạc Di có thể cảm thụ được nỗi lòng quyến luyến lúc này của cậu, để dỗ cậu vui vẻ lên, cô bèn híp mắt cười, gọi một tiếng: “Thanh Bình.”
Lòng Tiêu Thanh Bình như cuộn sóng, cậu nhẹ nhàng ôm lấy Lạc Di, Lạc Di cũng vòng tay ôm thiếu niên gầy gò, ngửi thấy mùi hương quen thuộc, lòng đặc biệt nhẹ nhõm.
Lạc Quốc Vinh nhìn cảnh tượng trước mặt, chợt thấy hơi gai mắt, dù là tình anh em thì ôm như thế có phải hơi lâu quá rồi không: “Thôi cháu mau xuống đi, tàu sắp chạy rồi.”
Tiêu Thanh Bình nhảy xuống khỏi tàu, nhìn theo toa tàu xình xịch rời ga, Lạc Di đang thò đầu ra khỏi cửa sổ, vẫy tay với cậu, chẳng mấy chốc, gương mặt của cô cũng nhòa dần và biến mất, cậu đè tay lên ngực, cõi lòng như trống vắng hẳn.
Lúc này cả hai đều cho rằng họ sẽ gặp lại nhanh thôi, không ai ngờ rằng, lần từ biệt này đã kéo dài thật lâu.
Dọc đường về, Lạc Quốc Vinh hào hứng vui sướng lắm, hai cha con đã tới thủ đô nửa tháng trời, ông rất nhớ vợ và con trai nhỏ.
Lạc Di thì cố gắng để mình được thoải mái nhất có thể, ăn rồi lại ngủ, ngủ dậy lại ăn, lúc tỉnh thì nằm dài đọc sách.
Giường đối diện là một đôi vợ chồng, chừng ngoài ba mươi, hẳn là nhân viên công vụ, có vẻ kín tiếng, không thích chủ động bắt chuyện với người khác.
Cha con Lạc Quốc Vinh dễ tính, thích đơn giản hóa chuyến đi cho nhẹ nhàng nên lần này chỉ ăn toàn món mang sẵn như mì ăn liền, bánh quy, tất cả đều hết sức thơm ngon.
“Tiểu Di này, con thấy mảnh vải này có được không? Cha muốn mang về cho mẹ con may chiếc áo khoác mùa đông, cha thấy phụ nữ ở thủ đô mặc kiểu đó đẹp lắm.”
Rảnh rỗi không có việc gì làm, Lạc Quốc Vinh bắt đầu lục túi hành lí ra xem.
Lạc Di liếc nhìn súc vải nỉ trên tay ông, vải màu xanh đen: “Cha, mảnh đó để làm quần áo cho cha đi, mảnh màu đen kia để cho mẹ.”
Lạc Quốc Vinh không có khiếu thẩm mỹ lắm, chỉ thích hồng hồng đỏ đỏ xanh xanh gì đó, nhưng mấy súc vải này đều thuộc tông màu đậm tối: “Hả, màu đen hả? Có quá tối không? Cha thấy trông nó không được dễ coi lắm.”
Lạc Di cười cười, khuyên ông: “Cha phải tin vào mắt con, mẹ con hợp với áo khoác màu đen hơn, lại phối thêm khăn quàng cổ màu đỏ thì sẽ rất nổi bật.”