Sắc mặt Từ Mông càng thêm ảm đạm: “Trước đêm thi cháu bị tiêu chảy, còn không vào được trường thi.
Lạc Quốc Vinh lắc đầu, xui xẻo ghê.
Từ Mông bỗng kéo tay ông: “Chú ba, cháu có thể trao đổi riêng với chú mấy lời được không? Không làm mất nhiều thời gian của chú đâu ạ.”
Bà cụ Lạc đã gầm lên: “Quốc Vinh, con nói chuyện với nó làm gì? Mau qua đây, về nhà thôi.”
Bà ta đã căm hận Từ Mông muốn c.h.ế.t rồi, nếu không phải tại thằng ranh này thì cháu gái cưng của bà ta đâu có hồ đồ làm bậy, khiến cả nhà bị liên lụy.
Sau lưng, bà ta không thiếu lần nguyền rủa Từ Mông, thấy Từ Mông xui xẻo là bà ta vui rồi.
Lạc Quốc Vinh nhẹ nhàng gạt tay Từ Mông ra, Từ Mông ngơ ngẩn nhìn theo bóng ông đi xa dần, lòng tràn đầy hối hận.
Cuộc sống của anh ta trong thôn này thật sự quá gian nan, chuyện tốt chẳng bao giờ tới phiên, chuyện xấu vĩnh viễn thuộc về anh ta.
Ăn không bằng heo, làm nhiều hơn trâu, anh ta muốn xin nghỉ để học bài cũng không được, cho nên chỉ có thể tranh thủ buổi tối, nhưng tối lại không có gì ăn, vơ bừa mấy thứ lót dạ lại tiêu chảy.
Những người đó dường như đều đang cố ý hành hạ anh ta.
Trước đây vì sao anh ta lại cảm thấy Lạc Xuân Mai là ngôi sao may mắn, sẽ vượng cả mình nhỉ? Rõ ràng cô ta là sao chổi mà, đến cả anh ta cũng bị vạ lây.
Cách đó không xa, Liễu Diệp trong bộ đồ lao động xám xịt đang tìm đến chỗ đội trưởng đội sản xuất: “Đội trưởng, cháu muốn xin nghỉ về thăm nhà ạ.”
“Được.” Đội trưởng thoải mái đồng ý, cùng là thanh niên trí thức, Liễu Diệp làm việc không hiệu quả lắm nhưng thái độ rất ổn, đội chấm công cho cô ấy bao nhiêu điểm thì cô ấy nhận bấy nhiêu, chưa bao giờ tranh cãi với người khác, còn thường thường lấy kẹo chia cho đám trẻ trong thôn, cho nên mọi người đều cảm thấy cô ấy là một cô gái hiền lành dễ thương.
Liễu Diệp vui mừng cảm ơn mấy bận, còn tỏ ý, nếu mọi người cần cô ấy mang thứ gì từ thành phố về thì cứ việc đề xuất.
Các thôn dân xung quanh lập tức vây lại, nhao nhao báo tên đồ và đưa tiền, có tiền rồi, họ cũng muốn để mình được sống dễ chịu một chút.
Liễu Diệp nghiêm túc ghi nhớ, thái độ rất cởi mở.
Từ Mông nhìn Liễu Diệp cười nói giữa đám người, ánh mắt phức tạp khôn kể.
Đợi đám đông tản đi, anh ta mới gọi Liễu Diệp: “Liễu Diệp, anh muốn nhờ em mang giúp hai hộp sữa bột.”
Tình trạng sức khỏe của anh ta quá kém, cần phải bồi bổ chu đáo.
“Được.” Liễu Diệp vẫn tươi cười, thái độ đối xử bình đẳng, không dành đặc thù cho anh.
Từ Mông lại một lần nữa hối hận, trước đây nếu anh ta chịu một lòng một dạ đối xử tốt với Liễu Diệp thì tốt biết bao, chỉ tiếc…
Tất cả là lỗi của Lạc Xuân Mai, đều do cô ta cả…
Liễu Diệp đợi một lúc không thấy Từ Mông có động thái gì, bèn nhíu mày: “Tiền với phiếu đâu?”
Từ Mông nhìn cô ấy với vẻ chân thành và chứa chan tình cảm: “Đợi lúc em về thì anh gửi… anh không khất nợ em đâu…”
Liễu Diệp bật cười, hiện giờ mới chia lợi nhuận năm, có tiền lại không trả ngay, chờ sau này?
Lại muốn tay không chiếm lợi của người khác à, chậc chậc, lại còn nhìn như là thâm tình lắm lắm, muốn người ta ói ra đấy à.
“Anh toàn dùng chiêu này để lừa Lạc Xuân Mai, khiến cô ta kiếm tiền nuôi anh đúng không?”
Nụ cười cứng đờ trên môi Từ Mông, anh ta ra sức lắc đầu: “Mọi người hiểu lầm rồi, Lạc Xuân Mai mang đến cái gì anh cũng đều sẽ trả tiền cho cô ta mà, đó là do cô ta muốn bám lấy anh nên mới cố ý nói dối, để bắt thóp anh thôi…”