Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Chương 324

“Ha ha ha, tôi chưa từng nghe đến lí do đỉnh như vậy luôn đó.” Lạc Di vốn tò mò, thấy hai người kia đang trò chuyện bèn xích lại nghe lén, nghe đến đó liền bật cười không thể kiềm chế, “Này thanh niên trí thức Từ, anh quả là một nhân tài kiệt xuất đó.”

Liễu Diệp cúi đầu nhìn Lạc Di, cô bé con này ngày càng xinh đẹp, hôm nay cô bé mặc một chiếc áo khoác ngoài màu vàng nhạt tôn lên làn da trắng như tuyết, nhan sắc này, chắc chắn ngày sau trưởng thành sẽ khiến vô số người c.h.ế.t mê c.h.ế.t mệt đây.

Nhưng con gái xinh đẹp quá lại rất dễ bị tổn thương.

“Lạc Di à, sau này lớn lên chớ bị những lời ngon tiếng ngọt của đàn ông đánh lừa, đàn ông ấy mà, phần đa đều không phải thứ tốt lành gì.”

“Không thể nào.” Lạc Di hất mặt, đường hoàng tuyên bố, “Đàn ông ngu xuẩn như thế, chỉ xứng bị em chơi đùa.”

“Hả?” Liễu Diệp trừng to mắt.

“À, ý là chỉ hợp bị em đùa vui thôi.” Lạc Di vội vàng chữa lời rồi nhanh nhẹn nói sang chuyện khác, “Chị Liễu Diệp, chị thi thế nào?”

Thanh niên trí thức của thôn này đều có tham gia thi, nhưng tỉ lệ đỗ không cao.

Liễu Diệp mím môi: “Chỉ đỗ một trường dạy nghề, chị muốn thử lại lần nữa.”

Dù lần sau chỉ đỗ trường trung cấp nào thì cũng khá hơn trường dạy nghề rồi, lần này cô ấy không có nhiều thời gian chuẩn bị nên quyết định năm sau lại tham gia.

Từ Mông cất giọng chua chát: “Em nghĩ vậy cũng đúng, trường dạy nghề quả thực không ra gì, làm sao có tiền đồ như trường đại học được, hoặc là không thi, hoặc là cố gắng thi đậu trường tốt nhất, như thế mới được.”

Anh ta vô cùng đố kị với những người đã nhận được thư báo trúng tuyển, rõ ràng mình là người có tài hoa nhất nhưng lại bị số phận trêu cợt, đến trường thi cũng không thể bước chân vào.

Liễu Diệp không thích nghe những lời như thế, cô ấy bèn tàn nhẫn bẻ lại: “Ha ha, anh thì đến cả bài thi còn chưa được sờ vào đấy, khác gì con bọ hung, xì.”

“Bọ hung hả, ha ha ha.” Lạc Di cười phá lên, ví von tài tình quá đi mất.

Cô gái kiếp trước bị vứt bỏ, kiếp này đã thoát khỏi bánh xe vận mệnh, hình như còn định giải phóng bản thân luôn thì phải, rất chua ngoa.

“Liễu Diệp.” Từ Mông tức đến méo cả miệng.

Liễu Diệp kéo tay Lạc Di đi nhanh, vừa đi vừa cười, tiếng cười sung sướng truyền đi thật xa.

“Chị sẽ về thành phố.” Đứng trên sườn núi, Liễu Diệp kiên định nói thế.

Lạc Di cười cười, gật đầu: “Tất nhiên rồi.”

Liễu Diệp lại khẽ thở dài: “Tiếc là chỉ vây khốn anh ta được vài năm.”

Lạc Di nhíu mày, đánh hơi được chút gì đó bất thường, nhưng cô không nói thẳng ra: “Chớ vì một kẻ khốn mà hủy hoại cuộc đời và tương lai của mình, không đáng đâu.”

Bản thân Liễu Diệp cực kì đường hoàng, mạnh mẽ dứt khoát, chẳng qua sinh sống trong hoàn cảnh này đã phải trải qua quá nhiều đau khổ và áp lực.

“Chị luôn cảm thấy em không giống những cô bé đồng trang lứa, nói gì em cũng hiểu.”

Vì thế, cô ấy rất thích trò chuyện với Lạc Di.

Lạc Di kiêu ngạo hất đầu: “Đương nhiên, em thông minh thế mà, thiên tài hiếm có đấy, làm sao giống người thường được.”

Liễu Diệp chăm chú nhìn cô: “Tối em có hay nằm mơ không?”

Lạc Di hơi cứng người, cố gắng bình thản nói: “Ai mà không nằm mơ?”

Sắc mặt Liễu Diệp trở nên phức tạp, cô ấy hít sâu một hơi: “Nhưng chị luôn có những giấc mơ hết sức kì quái, chị cảm thấy đó là những chuyện chị từng phải trải qua, cho nên lòng vô cùng khó chịu, lại không biết nói cùng ai.”

Nói ra, người khác chưa chắc đã hiểu được, chưa biết chừng còn coi cô ấy như quái vật.

Bình Luận (0)
Comment