Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Chương 325

Lạc Di chớp chớp mắt: “Để cái đầu thông minh của em nghĩ thử xem nào, chị ở trong giấc mơ ấy sống không được tốt sao? Chắc là thế rồi, nếu không thì sao lại khó chịu.”

“Chị làm gì cũng nhằm vào Từ Mông như thế, hẳn là trong đó Từ Mông rất tệ với chị đúng không?”

Liễu Diệp đã cất giấu chuyện đó trong lòng quá lâu, nay đã nhịn không nổi, chỉ muốn trút ra: “Đúng, có phải chị rất buồn cười không? Rõ ràng toàn là những chuyện chưa xảy ra, cũng không có khả năng xảy ra, nhưng cứ nghĩ tới là lại chỉ muốn g.i.ế.c c.h.ế.t anh ta cho hả dạ.”

Liễu Diệp vô thức cho rằng Lạc Di rất đáng tin, và cũng rất kín tiếng.

Quan trọng hơn cả là, cô ấy có thể cảm nhận được một thứ gì đó rất khác biệt từ Lạc Di.

Lạc Di không giống thế nhân, nhìn thì ngoan ngoãn dễ bảo, thực chất lại sống rất tùy tâm, từ trong cốt tủy đã mang xu hướng hành sự khác người, lại cực kì có chủ kiến, sẽ không bị quy ước xã hội ràng buộc.

Lạc Di nghiêm túc suy nghĩ một lát mới đáp: “Nếu là người khác, em sẽ khuyên chị một câu, cho người ta một cơ hội, dù sao người ta cũng đã làm gì sai đâu.”

“Nhưng nếu là Từ Mông thì thoải mái đi.” Lạc Di cười ha hả, “Thứ bọ hung ghê tởm đó, em thấy ghê nhất là cái cách anh ta nhìn con gái nhà người ta như thể tình thâm tựa biển, rõ ràng là thứ cặn bã lại cứ thích giả dạng kẻ chân tình, thật muốn đập bể đầu anh ta luôn cho đỡ ngứa mắt.”

Nếu cô đoán không lầm thì lần trước Từ Mông gãy chân và lần này bị tiêu chảy đều có Liễu Diệp nhúng tay, ài, Từ Mông thật đáng thương, còn chả biết cái gì.

Kiếp trước Từ Mông hủy hoại cuộc đời Liễu Diệp, kiếp này hai bên đảo vị trí, không biết sao lại cảm thấy thú vị ghê.

“Ha ha.” Liễu Diệp cũng phải bật cười.

Tại nhà cũ của gia đình họ Lạc, mọi người trong nhà đều có mặt, ngay cả cô con gái đã lấy chồng là Lạc Hồng cũng nghe tin rồi đưa chồng con trở về.

Tất cả mọi ánh mắt đều đang nhìn chằm chằm vào Lạc Quốc Vinh, Lạc Quốc Vinh thoải mái lấy quà ra chia cho từng người.

Mỗi nhà đều nhận được một phần quà như nhau, một hộp quà đặc sản 8 món của thủ đô, vải, trà hoa lài, tương vừng, tuy không đắt nhưng đều là những món đặc biệt chỉ có ở Bắc Kinh.

Bầu không khí lập tức náo nhiệt và vui mừng hẳn lên, bà cụ Lạc cũng nở nụ cười hài lòng hiếm hoi.

Lạc Hồng mặc dù là con gái nhưng cũng nhận được quà như các anh nên lòng vui vẻ lắm. Con trai út của bà ta là Tôn Kế Nghiệp nhìn bánh ngọt, thèm chảy nước miếng: “Mẹ ơi, con muốn ăn.”

Con trai này là cục cưng của cả nhà, Lạc Hồng nghe con đòi ăn bèn nhón ngay một miếng đưa cho nó, thấy con ăn vui sướng thì lòng còn thỏa mãn hơn cả chính mình được ăn.

Tôn Dẫn Đệ thấy thế mới nhào tới ôm đùi bà ta: “Mẹ ơi, mẹ xinh đẹp tốt bụng của con ơi, Dẫn Đệ yêu mẹ nhất, đợi khi nào con lớn, nhất định sẽ thật hiếu thảo với cha mẹ, mua tất cả các loại đồ ăn ngon nhất cho cha mẹ, giờ mẹ cho con một miếng bánh nhỏ nhỏ thôi có được không ạ?”

Miệng cô nhóc dẻo quẹo, lời hay ý đẹp tuôn ra như không cần nghĩ, chồng Lạc Hồng tức thì mềm lòng, vẫy tay gọi con gái tới, đưa cho nó một miếng bánh.

Cô con gái út giỏi nói ngọt này, ông ta cũng rất thích, dù sao thì đây cũng là con ruột của mình.

Bình Luận (0)
Comment