Con trai là đứa con quan trọng nhất, đứa nối dõi tông đường sau này, nhưng con gái mà nuôi nấng tốt thì sau này cũng có thể hỗ trợ nhà mẹ đẻ không ít.
Lạc Hồng tức giận lườm một cái, nhưng lại không phản đối.
Tôn Dẫn Đệ vui mừng bẻ miếng bánh cho chị gái mình một nửa, Tôn Chiêu Đệ hơi yếu đuối và hướng nội, không dám sấn sổ vào nịnh nọt cha mẹ, nhưng vẫn rất có phong thái chị cả, chăm sóc các em rất chu đáo.
Hai chị em nhìn nhau, tay nắm tay đi ra góc phòng ăn bánh.
Lạc Dao ngạc nhiên nhìn chị em họ, chậc, năng lực học tập cũng khá đấy, Tôn Dẫn Đệ vừa được chỉ một chiêu đã áp dụng thành công, nay đã có ba phần công lực của cô rồi.
Lạc Quốc Cường nhìn những món đồ trước mắt, tâm tình phức tạp vô cùng.
Trước kia ông ta đã từng là đứa con cả được coi trọng nhất nhà, cũng là người đội trưởng có uy vọng nhất, nhưng nay, mọi thứ đã đổi vị trí, Lạc Quốc Vinh mới thành người được nể trọng bậc nhất.
Lòng ông ta khó chịu lắm, mới nói: “Quốc Vinh à, chú hãy đối xử tốt với mẹ một chút, bà ấy rất vất vả đấy.”
Ông ta chỉ muốn kẻ cả một chút, để nói cho mọi người hay, tuy giờ ông ta thất thế nhưng vẫn là con cả nhà này, trong một nhà phải có thứ tự lớn bé.
Lạc Quốc Vinh lạnh nhạt liếc nhìn ông ta một cái, nói hay ghê, cứ làm như chỉ mình ông ta là đứa con có hiếu nhất: “Tôi còn chưa đủ tốt với mẹ à? Đi xa cũng không quên mua quà cho mẹ, chỉ tiếc, mẹ cũng đâu có để tâm cảm động đâu, mà hình như anh cũng chẳng cảm động nhỉ.”
“Chú…” Lạc Quốc Cường tái cả mặt, nói thế bảo ông ta phải đáp lại thế nào?
Lạc Hồng nhảy ra kịp lúc: “Thôi thôi, cuối năm cuối tháng chớ cãi cọ, anh ba, nhà anh thuê phòng ở thị trấn hả? Có đắt không?”
Bà ta là điển hình cho loại người cứ thấy ai có thể lợi dụng thì nghiêng về người đó, đặc biệt chỉ theo chủ nghĩa duy lợi.
Đương nhiên Lạc Quốc Vinh không thể nói cho họ biết căn nhà đó thuộc về gia đình ông, bèn bảo: “Đúng, Tiểu Di nhà tôi học hành vất vả, chuyển lên đó, thường ngày có thể làm cho con bé ít món ngon bồi bổ sức khỏe.”
Bà cụ Lạc nghe nói liền bực mình: “Khổ cái gì mà khổ? Ngày ngày chỉ ở nhà cũng chả học được cái gì ra hồn, chỉ biết lãng phí tiền là giỏi.”
Lạc Quốc Vinh đập phiếu điểm xuống bàn, cười đắc ý: “Lại đứng đầu cả khối nhé.”
Tất cả trầm mặc không dám nói gì, không đến trường còn có thể giành vị trí số một, thế này thì phải thông minh cỡ nào nhỉ?
Lạc Tiểu Đào khe khẽ nói nhỏ: “Con đã bảo mà, Tiểu Di là người thông minh nhất nhà này, à không, nhất cái huyện này.”
Bà cụ Lạc tức giận trừng mắt với cô bé một cái: “Câm mồm, không đến lượt mày nói chen vào.”
Lạc Tiểu Đào rất sợ bà nội, bị quát liền vô thức rụt cổ lùi sang một bên, chị dâu hai nhíu mày, bất mãn nhìn mẹ chồng.
Từ sau khi Lạc Tiểu Đào bị lừa bán rồi lại được tìm về, vợ chồng bác hai vô cùng quan tâm đến cô con gái này, tuy vẫn không so được với con trai nhưng không còn mặc kệ chẳng quan tâm hay chỉ coi là công cụ sai vặt như trước.
Lạc Quốc Vinh trầm ngâm, dò xét nói: “Con có cách này có thể kiếm tiền…”
Mọi người ở đó lập tức ngây ra, sắc mặt thay đổi, ai mà không muốn kiếm tiền, nhưng…
Lạc Quốc Cường tỉnh táo lại nhanh nhất, quát lên: “Chú muốn làm cái gì? Muốn đi buôn bán? Đừng có mà làm liều, tôi cảnh cáo chú, đừng có làm liên lụy cả nhà.”