Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Chương 328

Bà ta một mực suy đoán nhà chú ba kiếm tiền đâu ra, hai vợ chồng chú ấy đều không phải hạng người có khả năng, nếu chỉ trông vào vài điểm chấm công ở thôn này thì ngay cả nuôi sống bản thân còn chẳng đủ đâu.

Vậy tức là, vợ chồng nhà này có cách kiếm tiền khác.

Đương nhiên, bà ta cũng biết nặng biết nhẹ, chưa bao giờ nói ra chuyện này với người bên ngoài.

Nếu nhà chú ba gặp chuyện gì, nhà bà ta cũng chẳng được lợi, thậm chí còn bị liên lụy.

Bà ta đẩy ông chồng chất phác: “Quốc Xương, ông nói gì đi.”

Lạc Quốc Xương ậm ừ hồi lâu, chỉ nặn ra được mấy chữ: “Nguy hiểm không?”

Khóe miệng Ngô Tiểu Thanh giật nhẹ, vừa muốn kiếm tiền lại không muốn mạo hiểm, ở đâu ra chuyện tốt như thế.

Bác gái hai lườm chồng một cái, thật vô dụng: “Thôi mặc kệ ổng đi, chuyện nhà tôi, tôi vẫn có thể đứng ra gánh vác được.”

“Em dâu à, hai vợ chồng tôi thành thật và an phận có tiếng, cho nên không được lòng mẹ, mẹ chỉ quan tâm nhà bác cả thôi, thường ngày có gì tốt đều dấm dúi cho nhà đó hết, nhà tôi khổ lắm, giờ còn đang phải nuôi hai đứa nhỏ ăn học, thật sự hơi quá sức, em giúp chúng tôi một chút với.”

Bà ta vừa kể khổ vừa ra hiệu cho chồng mình, nhưng tiếc là Lạc Quốc Xương vốn không tinh ý, không hiểu được.

Ngô Tiểu Thanh do dự gọi: “Bác hai.”

Bác gái hai bấm mạnh chồng một cái, ông ta kêu đau oai oái rồi cuối cùng cũng chị khô khan nặn ra mấy lời: “Tôi rất chịu khó, chịu được khổ, không ba hoa, bảo gì làm nấy.”

Ngô Tiểu Thanh thật không biết phải nói sao.

Lạc Dao chợt nảy ra một ý, nói với mẹ: “Mẹ này, hai bác cũng vất vả mà, chúng ta giúp nhà bác một chút đi, coi như… nể mặt chị Tiểu Đào, chị Tiểu Đào cũng từng cùng vượt qua hoạn nạn cùng con mà.”

Bác gái hai lập tức sáng cả mắt, vào những lúc quan trọng, con gái bà ta quả vẫn có tác dụng đấy.

Ngô Tiểu Thanh chọt chọt trán con gái: “Con đó, mềm lòng quá rồi, thôi được, nể mặt Tiểu Đào, chúng em giúp một lần này, nhưng hai bác nhớ kĩ đấy, chỉ một lần này thôi, lần sau đừng lấy lí do này tới làm khó nhà em.”

Hai mẹ con một ứng một đối, phối hợp ăn ý, mặc dù cũng có ý định giúp nhà họ một phen nhưng cũng phải cố tình ra vẻ miễn cưỡng, để họ biết trân trọng cơ hội này.

Bác gái hai vui mừng ra mặt: “Nhất định rồi.”

Rốt cuộc bà ta cũng hiểu, nhà bà ta chỉ có Tiểu Đào là có chút mặt mũi với bên này thôi, những người khác đều chẳng có trọng lượng gì đâu.

Vậy thì về nhà phải đối xử tốt với con gái thêm chút nữa mới được.

Thực ra, theo ý Ngô Tiểu Thanh, chuyển bớt công việc trong tay sang cho nhà bác hai, cho nhà bên đó kiếm thêm chút lời, chính mình cũng được thanh nhàn một chút.

Đợi sau này Lạc Dao lên đại học, nhà họ lại chuyển cả lên thủ đô, nếu nhà bác hai có thể tự lực vươn lên, tuyến làm ăn này giao lại cho họ cũng được.

Còn nếu không tự đứng nổi thì đổi người khác có năng lực, không thể lãng phí.

Chi thứ hai dầu gì cũng là anh ruột của Lạc Quốc Vinh, có thể giúp đến đâu thì giúp, cuộc sống của mình ngày một tốt lên mà anh em trong nhà sống vất vả khổ sở thì cũng không phải chuyện gì hay ho đẹp mặt lắm.

Cứ thế, mối quan hệ giữa chi thứ hai và chi thứ ba lập tức được cải thiện, chi thứ hai ngày ngày mang theo cơm nước sang nhà chi thứ ba chơi, thể hiện tình anh em thân thiết.

Bình Luận (0)
Comment