Lạc Quốc Cường cảm thấy mình bị bài xích, lòng rất khó chịu, nhưng lòng tự trọng của người làm anh cả không cho phép ông ta xuống nước, đành cố nhẫn nhịn.
Ngô Tiểu Thanh dạy lại toàn bộ kĩ thuật cho chi thứ hai, bác gái hai rất vụng về qua loa, nhưng bác trai lại làm rất ổn thỏa, đâu ra đó, Tiểu Đào cũng rất có năng lực.
Huấn luyện vài ngày, bác trai và Tiểu Đào đều đã có thể tự làm ra sản phẩm, trong thời gian nghỉ tết này, Lạc Quốc Vinh mang họ cùng ra chợ, lấy đồ thủ công nhà mình đổi đồ dùng đồ ăn, rồi lại đem đồ đổi được mang lên thị trấn bán ra, hoàn thành xong một lưu trình, khiến cả nhà bác hai mở rộng tầm mắt.
Ngô Tiểu Thanh dẫn bác gái hai ra chợ bày sạp, Lạc Quốc Vinh cùng bác trai lên thị trấn bán đồ, hai bên chia việc rành rọt.
Tuy một ngày như thế rất mệt mỏi nhưng đã buôn bán lời chục đồng, hai vợ chồng lập tức phấn khởi như tiêm thuốc kích thích, suốt đêm không ngủ được.
Điều duy nhất bất tiện chính là nhà họ ở chung với nhà bác cả, không tiện che giấu tai mắt người xung quanh, chỉ có thể lén trốn trong phòng tranh thủ làm buổi tối.
Sau mười lăm ngày tết, chi thứ hai đã kiếm lời gần hai trăm đồng, lần đầu họ biết tiền có thể kiếm ra dễ dàng như thế, lập tức sa vào trong đó, nhà chú ba chỉ đâu đánh đó, không cãi nửa lời.
Lạc Quốc Vinh chỉ góp ý một câu, ở riêng vẫn tiện hơn cả.
Bác gái hai cắn răng hạ quyết tâm nói với nhà bác cả, nhà bà ta muốn bán lại căn phòng này cho chi trưởng để dọn ra ngoài.
Chi trưởng có một đôi song sinh cũng sắp đến tuổi lấy vợ rồi, nên có phòng riêng để còn làm phòng cưới.
Vì thế, chi thứ hai vừa đề nghị, chi trưởng đồng ý ngay.
Chỉ mấy ngày sau, chi thứ hai nhà họ Lạc đã xây một gian nhà nhỏ ngay cạnh nhà chi thứ ba, chỉ có hai gian với một sân nhưng cũng rất đầy đủ rồi.
Bác gái hai chuyển ra mới phát hiện tự mình làm chủ gia đình tốt biết bao, không cần để ý sắc mặt người khác, muốn sống thế nào thì sống, vì thế càng thêm hối hận sao trước kia c.h.ế.t sống không chịu chuyển đi, thật ngu quá.
Khi đó bà ta chỉ một mực muốn bám lấy mẹ chồng, trông cậy người ta thỉnh thoảng rủ lòng thương ban phát đôi chút, thật đúng là khó hiểu.
Sự thay đổi của chi thứ hai khiến người trong thôn bàn tán xôn xao. Nhưng bất kể hỏi gì, nha fhoj cũng chỉ nói rằng ở riêng thoải mái, không muốn chen lấn với nhà bác cả mà thôi.
Tháng Ba mau tới, Lạc Dao cần tham dự cuộc thi toán học, mấy hôm trước lên nhà trên thị trấn ở, có vài vấn đề chưa hiểu muốn hỏi thầy cô.
Có một số vấn đề, chính các thầy cô cũng không trả lời được, bấy giờ Lạc Dao mới nhận ra, trước kia có ông cụ Tiêu ở bên chỉ bảo cho thật hạnh phúc biết bao nhiêu.
Cô ở nhà đọc sách, lượng sách cực kì lớn, toán học, hóa học, vật lý, lịch sử, địa lí, cái gì cũng có, chỉ riêng đống sách ông cụ Tiêu để cho cô đã chất cả rương rồi.
Cuộc thi toán học làn này chỉ có hai thí sinh đăng kí tham gia là Lạc Dao và một nam sinh tên là Chung Minh.
Thầy hiệu phó An tiếp tục dẫn đoàn đi thi. Ông ấy dắt hai học trò lên xe bus vào thành phố, lần này không có Tiêu Thanh Bình che chờ, Lạc Dao bị đám đông chen lấn cho choáng váng, xuống xe là ói ra mật xanh mật vàng, khiến các thầy cô hộ tống sợ tái mặt.