Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Chương 331

Thầy hiệu phó An nhận ra vị lãnh đạo này là lãnh đạo cao cấp, lòng hoảng lên: “Đây là Lạc Dao, thí sinh tới tham gia cuộc thi toán học lần này ạ.”

Lãnh đạo kinh ngạc: “Toán học cũng rất giỏi?”

Hiệu phó An trầm mặc giây lát mới đáp: “Trong số các học sinh cùng trường cùng cấp thì không có đối thủ.”

Ý là, cô bé này cực mạnh.

Tất cả đều chấn kinh, biết ngoại ngữ, lại còn giỏi toán, tuổi mới chừng ấy, chẳng lẽ là thần đồng?

Mấy người khách ngoại quốc bên cạnh đang xì xèo nói gì đó, mọi người lại nhìn về phía phía phiên dịch viên theo bản năng, nhưng phiên dịch viên cũng đang loạn cả óc, căn bản chẳng nghe được gì, lại không dám yêu cầu người ta nhắc lại lần nữa, mồ hôi rơi như mưa, giờ khắc này, anh ta chỉ muốn lăn ra ngất luôn cho rồi.

Thực ra Lạc Dao không muốn dây vào chuyện này, nhưng trong tình huống như thế, chẳng lẽ không ra tay giúp?

Không thể khiến bạn bè nước ngoài có ấn tượng xấu hơn với người nước mình, từ đó kéo theo hậu quả không tốt.

Có một số việc như rút dây động rừng, tác động nhỏ ở đây có thể gây ra hậu quả cực lớn.

Hình tượng đất nước quan trọng hơn cả.

Vì thế, cô quyết định giúp đến cùng: “Vị khách nước ngoài này đang nói, muốn vào tham quan trường học, không biết khẩu hiệu của trường ta là gì?”

Hiệu trưởng trường đang đi theo sau đoàn vội vàng đáp ngay: “Đức độ, học thức, tu dưỡng.”

“Đức độ, học thức, tu dưỡng.” Lạc Dao lại dịch câu đó sang tiếng Anh, nói bằng giọng Anh ngữ Oxford rất uyển chuyển, mọi người đều thở ra nhẹ nhàng, nghe có vẻ ổn thỏa đây.

Vị khách nước ngoài kia nghi hoặc hỏi lại: “Tức là gì?”

Lạc Dao suy nghĩ một chút rồi giải thích lại bằng cách đơn giản nhất: “Tức là muốn biết phân biệt đúng sai thì phải rèn luyện, học rộng hiểu nhiều để làm giàu và hoàn thiện bản thân, tu dưỡng thể xác và cả tinh thần.”

Vị khách ngoại quốc ồ lên một tiếng: “Tiếng Anh của cháu tốt quá, từng qua nước M rồi à?”

Lạc Dao mỉm cười: “Cảm ơn ngài quá khen, cháu chưa từng ra nước ngoài, nhưng mẹ cháu có biết tiếng Anh, ông cháu cũng là giáo sư đại học, tiếng Anh vô cùng tốt.”

Vị khách nước ngoài kia lập tức hiểu ra: “Chẳng trách.”

Hai người trò chuyện thoải mái, giao lưu hoàn toàn không có chướng ngại, vị lãnh đạo lớn mới thở ra một hơi: “Trò Lạc Dao này, hôm nay mời em đi phiên dịch cho chúng tôi một ngày.”

Mọi người còn tưởng Lạc Dao sẽ lập tức vui vẻ nhận lời, ai ngờ cô lại ngây thơ nói: “Ôi, nhưng hôm nay em tới là để tham dự cuộc thi toán học, em đã bảo đảm với nhà trường nhất định sẽ giành giải thưởng về cho trường rồi.”

Thầy hiệu phó An đã quá quen với dáng vẻ này của cô học trò nhỏ, lòng thầm kêu một tiếng, c.h.ế.t rồi, con nhóc ranh ma này lại muốn bày trò gì nữa đây?

“Việc này…” Lãnh đạo bối rối, ông ta không thể yêu cầu học sinh đang chuẩn bị dự thi với đầy kì vọng trong lòng phải bỏ dở cuộc thi để giúp mình.

Về công hay về tư, ông ta đều không thể làm thế.

Nhưng cậu phiên dịch viên trẻ của bên ông ta thật sự không kham nổi việc này, cần gấp một người giúp đỡ.

“Trò Lạc Di này, việc của đất nước quan trọng hơn đúng không, tham dự cuộc thi mặc dù cũng rất quan trọng nhưng cái nhìn của bạn bè nước ngoài với nước ta tương đương với danh dự của đất nước…”

Bình Luận (0)
Comment