“Nhưng cháu chỉ là một học sinh mà thôi, trách nhiệm của cháu là học tập và thi cử.”Lạc Di chớp đôi mắt to đầy vô tội, người này đang muốn lấy đạo đức chèn ép người ta đây mà, “Cháu còn muốn thắng cuộc để kiếm cho cha cháu một chiếc tivi, cháu đã hứa với cha rồi.”
Thầy hiệu phó An tức thì tối sầm cả mặt, trời đất ơi, thì ra là vì một cái tivi.
Không đúng, phần thưởng lần này chính ông ấy cũng không biết là cái gì, sao Lạc Di có thể biết được? Nhưng vừa rồi con bé nói rất đường hoàng, y như thật luôn, thật quá giỏi lừa người.
Anh phiên dịch viên trẻ tuổi đã đỏ bừng cả mặt, cô bé này nói không sai chút nào, phiên dịch không phải nhiệm vụ của cô bé.
Đây là sai lầm và thiếu sót của chính anh ta, cho nên chỉ có thể trả giá cho nó: “Tivi à? Anh có.”
Nói là nói thế, nhưng lòng anh chàng đã rỉ m.á.u rồi, tivi đắt lắm, nhưng anh ta càng sợ mất đi công việc này, mất đi tiền đồ trước mắt.
Hiện đã có người tới giúp, nhiều lắm cũng chỉ bị phê bình kiểm điểm, nhưng nếu chuyến công tác này có trắc trở gì, anh ta sẽ lĩnh đủ.
Lạc Di chớp mắt: “Thế không ổn đâu, em muốn dựa vào thực lực của mình để lấy được một chiếc tivi tặng cha, của người khác cho, em không nhận được.”
Lời nói không bằng cớ mà thôi, cô không tin được, hiện giờ, mọi người đều biết rõ, Lạc Di đang đường đường chính chính yêu cầu một chiếc tivi làm thù lao.
Lãnh đạo thấy cô bé này đơn thuần chân thành như thế cũng rất thích: “Nếu cháu làm tốt, bộ phận chúng tôi sẽ tặng cháu một chiếc làm phần thưởng.”
Ừm, lấy từ tiền phạt phiên dịch viên, ba tháng lương đi.
Mắt Lạc Di lập tức sáng lên, tỏ quyết tâm: “Được ạ, vì danh dự của tổ quốc, cháu tình nguyện hi sinh cơ hội của mình.”
Hiệu phó An lắc đầu, cơ mặt giật liên tục, lại còn hi sinh cơ đấy, con bé này thật là…
Lạc Di quay sang dùng tiếng Anh trao đổi với các vị khách nước ngoài mấy câu, đối phương cười cười gật đầu liên tục.
Lúc sau, Lạc Di mới ngửa mặt nhìn sang các vị lãnh đạo, vẻ như muốn nói gì đó mà không biết phải nói sao.
Lãnh đạo tò mò hỏi: “Cháu với người ta đang nói gì vậy?”
Lạc Di mím môi: “Họ hỏi cháu là ai, cháu nói cháu là học sinh xuất sắc tới tham dự cuộc thi ở đây, họ bèn nói muốn tận mắt thấy cháu dự thi, chỉ đứng bên cạnh xem thôi, sẽ không làm ồn.”
Cô cố tình tỏ vẻ khổ sở: “Họ là các học giả, có lẽ, chỉ muốn xem liệu có phải cháu đang nói dối không thôi, bởi vì trông cháu còn nhỏ tuổi quá, lại biết ngoại ngữ, lại còn tham dự thi toán, họ không tin cháu còn giỏi hơn học sinh nước họ, hay là, cháu từ chối nhé?”
Hiệu phó An che mặt lặng lẽ lùi lại phía sau, khoe khoang giỏi quá.
Cô nhóc này, nhiệm vụ hai bên không muốn buông tay bên nào, thật là phát rồ.
Lãnh đạo nhìn chăm chăm vào Lạc Di một lát, cô vẫn bình thản ung dung, tới cũng tới rồi, nếu không thi thử một cái thì có phải phí công cô say xe ói xanh mặt như cún không?
Hai bên kiêm thắng không hay sao? Thi lần này sẽ nhanh thôi, không tốn nhiều thời gian của đoàn tham quan.
Lãnh đạo vung tay đồng ý: “Không cần từ chối, cứ đi vào dự thi đi, nhưng có điều này cần nhắc cháu, nếu thành tích không tốt thì tivi không có đâu nhé.”
Dù sao cũng là lãnh đạo cao cấp, sao có thể không nhìn ra tính toán của một cô bé con, ông ta lập tức đặt điều kiện, làm được hay không, phải xem bản lĩnh của Lạc Di thế nào.