“Được ạ.” Lạc Di cong ngón tay ra hiêu OK, hoàn toàn không sợ hãi, cũng không ngại bị người ta nhìn ra tính toán riêng.
Cô chỉ là một học sinh cấp hai, lãnh đạo có yêu thích hay tán thưởng không, chẳng có ảnh hưởng gì đến cô cả.
Chỉ cần thành tích của cô tốt thì ai cũng không chắn được con đường lên đại học của cô.
Đoàn người vào trường thi, các thí sinh tham dự cuộc thi thấy thế thì càng thêm căng thẳng.
Lạc Di trao đổi với nhóm khách nước ngoài mấy câu, bố trí họ ngồi ở hàng ghế sau cùng rồi tung tăng chạy về chỗ mình, nhận đề bài thi viết.
Cô nhìn qua một lượt, ba mục lớn, đề trắc nghiệm, đề điền vào chỗ trống, đề tự luận.
Đề không khó lắm, chỉ thuộc trình độ trung học cơ sở, nhưng đề tự luận cuối cùng cực kì khó, là trình độ năm hai trung học phổ thông.
Lạc Di suy nghĩ một lát mới cầm bút bắt đầu làm bài, làm xong lại kiểm tra một lượt, sửa lại mấy lỗi nhỏ.
Thấy còn nhiều thời gian, cô lật tới đề cuối cùng, viết vài phương pháp giải, xong xuôi mới thong thả nộp bài.
Thầy An nhìn cô học trò to gan lớn mật của mình nộp bài sớm, tâm tình vô cùng phức tạp: “Làm xong rồi à? Sao không kiểm tra thêm vài lượt cho chắc rồi hẵng nộp?”
Lạc Di đặc biệt vững vàng, cười tít mắt đáp: “Chắc chắn điểm tối đa rồi, nhưng không biết có được cộng thêm điểm khuyến khích không ạ.”
Cô trưng ra vẻ mặt đáng yêu nhất để nói những lời phách lối nhất, khiến cả đám người đứng quanh đều nhìn cô, sắc mặt hết sức cổ quái.
Hiệu phó An vô thức giật dúm tóc, chậc, cứ thế này chẳng mấy mà mình trọc mất thôi.
Không biết khiêm tốn là gì, nhỡ đâu bỏ sót chỗ nào thì sao? Ôi chao ôi, lo c.h.ế.t mất thôi.
Để bảo đảm công bằng liêm chính, lãnh đạo trường học đích thân chấm bài ngay trước mặt đoàn khách nước ngoài, bên đoàn khách nước ngoài cũng có học giả danh tiếng, với đề toán học cấp độ phổ thông mặc dù có rào cản ngôn ngữ nhưng vẫn có thể đọc hiểu.
Thầy hiệu phó An hồi hộp căng thẳng suốt quá trình chấm, nhìn từng câu được đánh dấu móc, cho đến câu cuối cùng.
Vị khách nước ngoài chợt nhíu mày, cầm bài thi lên xem lại, thầy An căng thẳng nhìn, có vấn đề gì sao?
“Có phải sai chỗ nào không?”
Lãnh đạo trường kinh ngạc nhìn lại bài thi: “Đúng hết.”
Thầy hiệu phó An mới thở ra một hơi, vậy tức là điểm tối đa rồi? May quá, may thật, học sinh của thầy không nói quá lên.
Nhưng sao sắc mặt họ có vẻ khác lạ thế nhỉ?
Vị lãnh đạo cao cấp cũng thấy kì quái: “Sao thế?”
Lãnh đạo trường học mới chỉ vào phần bài giải của câu cuối: “Câu này, em ấy đưa ra mấy cách giải, đây là phương pháp của năm hai trung học, đây là phương pháp giải theo kiến thức năm cuối trung học phổ thông, còn cách này là kiến thức đại học, cực kì chặt chẽ, cực kì sáng tạo.”
Lãnh đạo cao cấp ngẩn ra, nhìn về phía Lạc Di theo bản năng, Lạc Di vẫn cười cười, như một cô bé ngây thơ đáng yêu, không biết hành vi của mình khiến người khác chấn động cỡ nào.
Vị khách nước ngoài gật gù giơ ngón cái lên với Lạc Di, khen: “Cháu giỏi lắm, kiến thức sâu rộng, nhưng học sinh các cháu đã học những kiến thức này sớm như thế sao?”
Lạc Di lắc đầu: “Không ạ, ông của cháu là một giáo sư đại học, đã dạy cho cháu những tri thức này, còn đặc biệt liệt cho cháu một danh sách các môn và các cuốn sách tham khảo cần nghiên cứu, dài lắm.”