Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Chương 340

Vừa nhìn thấy hàng chữ thân quen của Tiêu Thanh Bình, Lạc Di vui vẻ cười, mỗi tháng Tiêu Thanh Bình sẽ viết cho cô hai lá thư, rất đều đặn.

Lạc Di vui sướng mở thư, đọc mấy dòng, sắc mặt dần thay đổi.

Lạc Tiểu Đào thấy sắc mặt Lạc Di khác thường, vội vàng lo lắng hỏi: “Tiểu Di, em sao thế?”

Ngô Tiểu Thanh cũng nhìn sang: “Thư của Thanh Bình à? Có chuyện gì thế con?”

Lạc Di hít sâu một hơi: “Chuyện tốt, chuyện rất tốt, anh ấy đã được đại học Harvard mời nhập học.”

Cô đã biết Tiêu Thanh Bình rất giỏi, lần này anh ấy được Harvard chọn đi, thật xuất sắc.

“Đại học Harvard? Đó là trường đại học hàng đầu thế giới.” Ngô Tiểu Thanh khiếp sợ kêu lên, “Thanh Bình giỏi quá.”

Nhưng vì sao lại đột ngột thế nhỉ, trước không thấy nói gì đến chuyện này.

Lạc Quốc Vinh tỉnh táo lại trước tiên: “Vậy thì ông Tiêu phải làm sao? Nhà chỉ có hai ông cháu với nhau, Thanh Bình đi nước ngoài, ai chăm sóc ông cụ? Không được, anh phải gọi sang hỏi thăm xem sao.”

“Đúng rồi, gọi điện qua hỏi xem thế nào.” Lạc Di cũng rất muốn biết, rõ ràng đã hẹn với nhau sẽ thi vào Thanh Hoa mà.

Cả nhà kéo tới bưu điện, rất lâu mới gọi được cho đại học nông nghiệp, lại phải chờ một hồi, ông cụ Tiêu mới gọi lại.

Thời đại này, liên lạc qua điện thoại phải phiền phức thế đó.

Ông cụ Tiêu không nói gì nhiều, chỉ khéo léo ám chỉ rằng, đây là ý của bên trên.

Bên trên muốn chọn một nhóm học sinh xuất sắc nhất, đưa đến các trường đại học danh tiếng bậc nhất, học tập các tri thức tân tiến nhất.

Khoa học kĩ thuật của đất nước còn quá lạc hậu, cần phái người ra ngoài học hỏi.

Lợi ích quốc gia làm đầu, những chuyện khác buộc phải xếp sau.

Lạc Di cũng hiểu, nhưng tâm tình thật sự quá nặng nề, cứ thế đi mất, chẳng kịp nói một lời tạm biệt sao?

Ngày gặp lại cũng không biết là ngày nào năm nào.

“Vậy còn ông thì phải làm sao?”

Ông cụ Tiêu nói, thái độ rất thoải mái: “Sức khỏe của ông rất tốt, ở đây còn có trường học và bạn bè giúp đỡ, không cần lo cho ông đâu. Tiểu Di à, Thanh Bình vốn định gọi cho cháu nhưng do dự mãi lại quyết định viết thư, chắc là nó sợ khóc nhè.”

Là sợ nghe thấy tiếng của Lạc Di, lòng lại không muốn đi nữa.

Ông cụ hiểu rõ tâm tư cháu mình, nó một lòng muốn chờ Lạc Di lên đây học đại học, ai dè…

Lạc Di cũng rất khó chịu, nghẹn ngào hỏi: “Anh ấy đi rồi ạ?”

Ông cụ Tiêu thở dài một tiếng: “Đi rồi, phải qua đó sớm còn chuẩn bị các thứ, tụi nó là nhóm đầu tiên đi, không có kinh nghiệm, không ai chỉ đường, phải dựa cả vào bản thân.”

Đứa cháu duy nhất phải rời xa mình, sao ông cụ có thể vui vẻ dễ chịu?

Nhưng đây là vì tương lai của tổ quốc, cho nên đành hi sinh tình cảm cá nhân.

Lạc Di vẫn luôn coi ông cụ như ông nội mình, lúc này chỉ muốn lập tức bay qua cùng ông, hẳn ông đang rất cần có người bầu bạn.

“Ông, cháu với cha cháu sẽ qua đó một chuyến.”

Ông cụ Tiêu từ chối: “Thôi đừng, đường xá xa xôi, qua lại mệt mỏi lắm, lại mất thời gian, cháu chịu khó chăm chỉ học hành, ông còn chờ cháu lên đại học đấy.”

“Vâng, vậy chờ cháu hai năm nữa nhé.”

Hai năm sau, Lạc Di giành được vòng nguyệt quế của ban khoa học tự nhiên, điểm thi đứng đầu tỉnh, nguyện vọng số một là khoa học máy tính của đại học Bắc Kinh.

Nhận được giấy báo trúng tuyển, cô thở ra một hơi thật dài, tốt quá, mục tiêu năm ấy lập ra đã hoàn thành một cái.

Bình Luận (0)
Comment