Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Chương 342

Khóe miệng Lạc Di thoáng giật nhẹ, nói lời đó, lương tâm không thấy cắn rứt sao? Làm ruộng khổ cực cỡ nào, ai phải từng làm mới biết.

Nhưng điều đó lại không thể trắng trợn nói ra: “Đương nhiên ạ, công nông binh đều là những giai tầng vĩ đại, công việc của mỗi người chưa từng phân biệt cao sang hèn yếu, nhưng cháu muốn cống hiến nhiều hơn cho tổ quốc, chỉ khi đọc thật nhiều sách, học thật giỏi mới có cơ hội cống hiến càng nhiều.”

Cống hiến cho nước nhà là thật, nhưng cô cũng muốn trở thành người xuất sắc nhất thời đại, oanh liệt sống một cuộc đời không có gì hối tiếc.

Những lời giản dị ấy đã gây xúc động rất nhiều người, tất cả đều khen Lạc Di, cô còn phải tỏ vẻ ngại ngùng khiêm tốn.

Thầy An đứng xa xa nhìn lại, tâm tình vô cùng phức tạp, cô bé con giảo hoạt này rốt cuộc đã lớn rồi, đã thành một niềm kiêu hãnh của nơi này.

Ngày này, thầy cũng đã sớm tưởng tượng ra, nhưng không nghĩ cô bé đó lại có thể xuất sắc nhường ấy.

Cầu chúc cô học trò nhỏ ấy bay xa vạn dặm, tiền đồ như gấm.

Lạc Quốc Vinh đứng cạnh thầy, hỏi đến lần thứ 101, kiêu hãnh không thể kiềm chế, chỉ muốn toàn thế giới đều biết: “Con gái tôi rất giỏi, đúng không?”

Thầy An mím môi cười: “Thôi thôi, khiêm nhường chút đi, ông như thế này, người ta lại muốn đánh cho đấy.”

Lạc Quốc Vinh phấn khởi cười ha hả: “Ha ha, đại học Bắc Kinh đó, đời thầy đã gặp mấy sinh viên đại học Bắc Kinh rồi hả?”

Mấy năm nay, quan hệ giữa hai nhà vô cùng tốt, thường cùng nhau dùng cơm, nhưng thầy An vẫn không thể chịu nổi cái thói thích khoe khoang của ông bạn này: “Lạc Quốc Vinh, ông muốn khoe đến bao giờ nữa?”

Lạc Quốc Vinh coi như không nghe thấy: “Con gái tôi giỏi thế, liệu mọi người có đố kị tôi không nhỉ? Mà đố kị thì cũng chả ích gì, ai bảo con họ không bằng con tôi cơ.”

Thầy An lúc này đang thực sự hoài nghi Lạc Quốc Vinh đang xỉa đểu mình, nhưng thầy không có chứng cứ: “Thôi đi ông.”

“Ha ha ha, ông không cần đố kị tôi đâu, dù sao Tiểu Di cũng là học trò của ông mà, thành công của con bé cũng có một phần công lao của ông.” Cuối cùng Lạc Quốc Vinh cũng chịu nói một câu xuôi tai, nhưng lại nhanh chóng đổi giọng, “Đương nhiên, công lớn nhất vẫn thuộc về tôi với mẹ con bé vì đã cho con bé một bộ não thông minh tuyệt đỉnh.”

Thầy An không thể chịu được nữa, bèn quay đầu bỏ đi.

Khi tin này truyền về thôn Lạc Gia, tất cả đều kích động vô cùng.

Bà cụ Lạc tuột tay đánh rớt bát cơm, kinh sợ kêu lên: “Cái gì? Đỗ vào đại học thủ đô? Nó sắp thành người thành phố? Không nghe nhầm đấy chứ?”

Vẻ mặt những người trong đại phòng nhà họ Lạc đều cực kì phức tạp.

Con dâu thứ hai nhà họ Diệp tới báo tin vui vẻ ra mặt: “Từ nhỏ, thành tích của nó đã vô cùng tốt, chưa từng thi được hạng nhì, đậu đại học Thủ Đô cũng là bình thường mà. Con lại có thêm một đứa cháu gái thi đậu đại học Thủ Đô, ha ha ha, lúc về nhà ngoại sẽ tự hào biết bao.”

Mấy năm nay nhị phòng và tam phòng qua lại thường xuyên, con của hai nhà cũng rất thân thiết. Bà ấy cứ nghĩ đến lại thấy vui.

Bà cụ Lạc không ưa khi thấy bà ấy vui vẻ: “Liên quan gì đến chị?”

Con dâu thứ hai nhà họ Lạc vẫn vui vẻ: “Sao không liên quan đến con cơ chứ, đều là người một nhà, Lạc Di có tiền đồ, chúng ta cũng được vẻ vang.”

Bình Luận (0)
Comment