Cuộc sống nhà bà ấy đã tốt hơn nhiều, thành tích của hai con rất tốt, nói không chừng có thể thi đậu vào trường nghề, không cần làm nông dân nữa. Tầm nhìn của bà ấy không quá xa, chỉ cần con cái có tiền đồ là được, dù làm một giáo viên tiểu học cũng vô cùng tốt.
Bà cụ Lạc hừ lạnh: “Thôi đi, nó không nhận người thân thế kia, còn đợi nó giúp nữa à?”
Trước giờ bà ta luôn không thích đứa cháu đó, thấy không vừa mắt, Lạc Di cũng chưa bao giờ chủ động đến gần, lễ tết mới theo cha mẹ tới thăm thôi.
Làm gì có tình bà cháu gì chứ?
Bà ta lại càng nhớ Lạc Xuân Mai, cung không biết rốt cuộc đứa bé đó đang ở đâu, sống có tốt không nữa.
Con dâu thứ hai nhà họ Lạc cảm thấy bà ta ngoan cố không thay đổi, không có mắt nhìn: “Mẹ, cháu gái ruột của mẹ thi đậu đại học Thủ Đô, mẹ lại không vui à? Mẹ có bệnh gì không thế?”
Trước kia bà ta thiên vị Lạc Xuân Mai, khiến người cả nhà phải cung phụng cô ta. Sau khi Lạc Xuân Mai bị đưa đi, bà ta lại cưng chiều hai đứa sinh đôi của đại phòng.
Nhưng cũng không có tác dụng gì cả, hai đứa bé đó cũng không thi đậu cấp ba, về nhà làm ruộng, bây giờ còn đang tìm vợ, chờ kết hôn sinh con.
Nói khó nghe thì hai đứa con của đại phòng muốn cưới một cô vợ tốt cũng khó, cuộc đời này không có cơ hội trở mình.
Bà cụ Lạc tức giận không ngừng trợn mắt: “Cút, cút.”
Nhị phòng nhà họ Lạc đã chia nhà, rời khỏi nhà chính, không cần nhìn sắc mặt bà ta nữa, hơn nữa còn dành được vài đồng và sống thoải mái.
“Mẹ thiên vị lại nóng nảy, động một tí là muốn người ta cút, ai muốn thân cận với mẹ. Ai ngu chứ Lạc Di không có ngu, từ nhỏ người ta đã biết mẹ không phải người tốt rồi…”
Lời này rất khó nghe, bà cụ Lạc tức giận muốn đánh bà ấy: “Vợ lão Nhị, mày câm mồm.”
Con dâu thứ hai nhà họ Lạc đã buông thả bản thân, phát tiết hết những oán hận và bất công bao năm qua ra ngoài.
“Bây giờ nói thật cũng không được nữa sao? Mẹ, mẹ nên kiểm điểm lại xem, tại sao những đứa được mẹ thiên vị lại không có tiền đồ, đứa không được thiên vị lại có tiền đồ lớn chứ?”
Bà cụ Lạc bị vả mặt rất đau, không phải sự thật là thế sao?
“Mày… Lão Nhị, mày quản nó đi, nó đang nói tiếng người đó à?”
Người thật thà đang im lặng nói: “Là sự thật.”
Bà cụ Lạc suýt chút nữa ngất xỉu, lão Nhị cũng đã thay đổi rồi, không hiếu thuận chút nào.
“Cút hết ra ngoài cho tao.”
Con dâu thứ hai nhà họ Lạc kéo chồng mình đi luôn, lúc đi còn cười lạnh với đại phòng.
Bà cụ Lạc tức giận, ném chén trà qua, con dâu thứ hai tránh rất nhanh, chạy luôn.
“Toàn mấy đứa xấu xa, tao phải đi tố cáo chúng nó. Lão đại, con lên xã với mẹ, mẹ muốn tìm lãnh đạo tố cáo, con cháu bất hiếu không xứng học đại học Thủ đô, đuổi nó đi…”
Ánh mắt con dâu cả nhà họ Lạc sáng lên, chủ ý này hay lắm! Bà ta không muốn nhìn thấy cái con khốn Lạc Di đó vẻ vang nhất.
Nếu không có nó, sao Xuân Mai lại sống không thấy người, c.h.ế.t không thấy xác cơ chứ?
Vẻ mặt Lạc Quốc Cường cũng hoảng hốt. Ai có thể ngờ được con bé tầm thường nhất nhà ngày xưa lại có thành tựu lớn thế chứ?
Thi đậu đại học Thủ Đô tương đương với tương lai rộng thênh thang, đời này đều đứng trên người khác, là quý nhân bọn họ vĩnh viễn không với tới nổi.