Bà cụ Lạc nhìn bà ấy một cái, chỉ có thể xem như không nghe thấy: “Tôi đó là… Giúp con bé rèn luyện khả năng chịu áp lực. Tiểu Di à, con phải tin, trong lòng bà nội yêu thương con nhất.”
Bà ta cố gắng làm lành với cháu gái, kiếm cớ cho mình, nhưng không gạt được cả đứa trẻ ba tuổi.
Lạc Di khẽ mỉm cười, không nhận lấy bó hoa dại: “Vậy cháu phải cảm ơn bà rồi, bà dùng mọi cách để chèn ép, để cháu thành công thi đậu đại học Thủ Đô. Còn Lạc Xuân Mai được bà yêu chiều hết mực lại bị một tay bà đưa vào tù. Rốt cuộc bà hận chị ấy đến mức nào chứ?”
Mặt bà cụ Lạc cứng lại, không phải tao, rõ ràng là mày!
Nhưng bà ta vẫn phải nói lời trái lương tâm: “Bà… Bà quả thận rất hận nó… Nó là đứa sao chổi…”
Lúc nói ra những lời ấy, tim ra ta đau như d.a.o cắt.
Bà ta đã nghĩ rồi, phải làm thân với Lạc Di, ít nhất cũng để người ngoài nhìn thấy hai bà cháu họ thân thiết.
Sau này bà ta sẽ lấy thân phận bà nội Lạc Di để được thơm lây, bất kể Lạc Di có tình nguyện hay không thì cũng phải cho bà ta.
Dù sao bà ta cũng có danh phận trưởng bối mà.
Lạc Di cười tủm tỉm đến gần bà ta, đè thấp giọng xuống: “Cháu lại chỉ thích bà hận cháu, lại không thể không làm trái lương tâm để tâng bốc cháu, lấy lòng cháu. Cháu rất vui.”
Lúc này, cô thật giống một nhân vật phản diện.
Bà cụ Lạc nổi trận lôi đình, hung hăng đẩy mạnh một cái. Lạc Di thuận thế ngã ra, hai tay chạm xuống đất: “Đau, đau quá, bà nội, sao bà đối xử với cháu như thế? Rốt cuộc cháu làm sai chỗ nào chứ?”
Muốn tính kế cô thì phải xem cô có thích hay không đã.
Đám người lần lượt kéo tới, ba chân bốn cẳng đỡ cô dậy. Có người an ủi cô, có người mắng bà cụ Lạc, còn có người mỉa mai bà ta hồ đồ.
Nhìn thấy Lạc Di bị ngã, ngay cả Lạc Quốc Cường cũng phải trợn mắt nhìn mẹ mình, tức muốn chết.
Đã nói là phải duy trì tình cảm, kéo gần quan hệ hai nhà rồi, duy trì như thế à? Mẹ ông ta chính là cố ý phá hoại!
Ông ta não heo lại còn tin.
Hai anh em Lạc Xuân Bình cũng bất bình nhìn bà nội mình, đã hứa với bọn họ rồi mà, đây là giúp hóa phiền!
Bà nội vì Lạc Xuân Mai mà nghĩ không thông, trước sau luôn canh cánh trong lòng. Chẳng lẽ Lạc Xuân Mai là con ruột, còn bọn họ được nhặt về sao?
Tức ghê.
Tay Lạc Di bị rách, Lạc Quốc Vinh vô cùng đau lòng: “Mẹ, vừa rồi mẹ còn nói thích Lạc Di cơ mà, mẹ thích thế à? Mẹ quá đáng quá, thật ức h.i.ế.p người.”
Bà cụ Lạc trợn to mắt nhìn đứa cháu gái nhu nhược đang rưng rưng nước mắt, luôn cảm thấy cảnh này thật quen. Mẹ nó, lại bị gài bẫy rồi!
Bà ta lại không rút được kinh nghiệm!
Lạc Quốc Vinh g.i.ế.c gà g.i.ế.c dê, mở tiệc mời cả thôn uống rượu. Lúc trên bàn tiệc, các thôn dân thay nhau tâng bốc, Lạc Quốc Vinh nghe thấy mà mặt mày hớn hở, vô cùng cởi mở.
Ông cảm thấy mình đã leo lên đỉnh cao của đời người, cả người nhẹ bỗng, sự vui sướng thể hiện bằng lời nói.
Một thôn dân đột nhiên đưa ra thỉnh cầu: “Quốc Vinh, có thể cho con tôi mượn vở ghi của Tiểu Di không?”
Con trai ông ấy đang học cấp hai, thành tích bình thường, khiến ông ấy rất lo lắng.
Ông ấy muốn nhờ Lạc Di dạy kèm con trai mình, nhưng cô lại không có thời gian.
Ông ấy nói xong, mọi người trong bữa tiệc cũng xôn xao: “Chúng tôi cũng muốn.”