Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Chương 347

Vở ghi của trạng nguyên tỉnh, dù chỉ học được một phần mười thì cũng thi đậu cấp ba.

Những thôn dân dù không có kiến thức hơn nữa cũng cảm thấy đó là thứ tốt, đều tranh nhau muốn.

“Cho tôi mượn đi, Quốc Vinh, chúng ta cùng nhau lớn lên mà, đã làm bạn mấy chục năm rồi.”

“Có ai không thế đâu? Quốc Vinh, anh còn nhớ tôi đã cho mình anh khoai lang đỏ không?”

Khóe miệng Lạc Quốc Vinh giật giật, những người này thật là.

“Cái này phải hỏi Tiểu Di.”

Ông không thể hứa thay con gái được.

“Anh là cha mà, anh quyết là được.” Có nhà ai không do cha mẹ quyết đâu?

Lạc Quốc Vinh lại khoát tay: “Không được đâu, Tiểu Di thông minh hơn tôi, tôi ở nhà đều nghe lời nó. Ngốc cũng không sao, chỉ cần theo học người thông minh là được.”

Nói rất có lý, nhưng, có phải anh quên mất anh mới là trưởng bối rồi không?

Ở trước mặt bao nhiêu người, lại công khai mình nghe lời con hết, làm trưởng bối mà không thấy mất mặt à?

Đúng vậy, Lạc Quốc Vinh mặt dày, trước giờ không quan tâm đến cái nhìn của người khác, nay cũng không quan tâm.

Mọi người cũng hết cách, không thể làm gì khác hơn là đi tìm Lạc Di. Cô đã chuẩn bị từ lâu rồi, cười híp mắt lấy ra một chồng vở ghi thật dày, từ tiểu học đến cấp ba, có tất cả.

Cô đã chép ra hai bản, một bản cho trường trung học số một trong huyện, một phần cho các thôn dân, coi như là tạo phúc cho họ.

Có thêm mấy đứa bé thi đậu cũng tốt mà.

Lạc Di đưa vở ghi cho trưởng thôn, ai muốn thì tới chép về, còn khích lệ mọi người đi học, tuyên truyền chỗ tốt mà tầm quan trọng của việc học, đương nhiên, mọi người đều đã thấy điều đó.

Còn nữa, cả trai lẫn gái đều phải đưa đi học, đừng bạc đãi con gái, nói không chừng sau này còn phải dựa vào con gái để xoay mình.

Tuy mấy câu nói của cô không thể thay đổi hiện trạng bất bình đẳng của nam nữ, nhưng ít nhất cũng cho họ một cơ hội.

Còn việc họ có thể nắm bắt hay không thì phải xem bản lĩnh của mọi người.

Hôm nay cô nói chuyện rất có sức nặng, lại biết thuyết phục mọi người, mọi người đều nghe lọt tai, còn khen cô vừa đẹp vừa lương thiện, là sự kiêu ngạo của thôn Lạc Gia.

Trong những tiếng khen ngợi, Lạc Di biểu hiện rất khiêm tốn.

Bà cụ Lạc cũng ngồi ở đó, ăn nhiều hơn bất cứ ai. Từ xa nhìn thấy cháu gái được nhiều người tung hô, tâm trạng cực kỳ phức tạp.

Xem bói chỉ đúng một nửa, Lạc Di thực sự là sao Văn Khúc, đã đi học là đi thẳng lên cao, không ai chèn ép được.

Nhưng Xuân Mai của bà ta là sao Tử Vi mà, là sao Đế vương trong truyền thuyết, dù số mệnh gặp nhiều sai lầm, nhưng lại là người cười cuối cùng.

Bà ta tin chắc chuyện đó.

Mấy ông bà cụ vây lại: “Mẹ Quốc Vinh à, Xuân Bình nhà bà thật thà, rất xứng đôi với cháu ngoại tôi, hôm nào chúng ta gặp mặt đi.”

“Mẹ Quốc Vinh à, cháu gái tôi rất xinh, cũng thông minh tháo vát, rất xứng với Xuân Vũ nhà bà. Chúng tôi không cần nhiều sính lễ, chỉ cần tầm tầm như mọi người là được rồi.”

“Bà nội Lạc Di à, cách đây không lâu bà còn khen cháu gái tôi biết làm lụng, muốn ghép đôi với Xuân Bình nhà bà, tôi đồng ý.”

Nghe đi, cái danh mẹ Quốc Vinh, bà Lạc Di, đều là chạy theo thành tích.

Trong lòng bà cụ Lạc như đánh vỡ bình gia vị, chua ngọt cay đắng đều có cả.

Những người này đều là ứng cử viên cháu dâu mà bà ta nhìn trúng, nhưng vừa lên tiếng đã bị từ chối, không chịu gặp mặt.

Bây giờ họ lại qua đây cầu xin, cuối cùng bà ta cũng biết con trai lớn nói đúng.

Bình Luận (0)
Comment