Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Chương 352

Các thôn dân đều trợn mắt há mồm, bà ta đang nói gì thế? Bọn họ có nghe lầm không?

Cảnh sát còn quản cái gì nữa à? Không phải chứ?

Lạc Quốc Cường vô cùng tức giận quát to: “Mẹ, mẹ vẫn chạy đi tố cáo nó à? Có phải mẹ điên rồi không? Sao mẹ không nghe con nói chứ? Tại sao phải hại Lạc Di?”

Bà cụ Lạc ngơ ngẩn, sau đó lại điên cuồng lắc đầu: “A, không phải tao, tao không làm.” Bà ta chỉ là không giữ được miệng, không nhịn được.

Nhưng Lạc Quốc Cường lại không tin: “Mẹ, mẹ khiến con thất vọng quá, mẹ hại Lạc Di, cũng là hại các cháu của mẹ.”

Sao ông ta lại có một người mẹ hồ đồ thế chứ? Rốt cuộc kiếp trước ông ta đã tạo nghiệp gì? Ông ta muốn điên rồi.

Lúc này bà cụ Lạc mới luống cuống: “Không phải tao tố cáo…”

Vương Kiều tức giận chỉ trích: “Có một bà nội như thế, có c.h.ế.t tôi cũng không gả vào nhà này. Lạc Xuân Vũ, hôn sự của chúng ta bro đi, muốn trách thì trách bà nội thần kinh của anh ấy.”

Lục Hạnh Muội cũng quay đầu bước đi: “Tôi cũng không gả nữa, ai biết con cháu có di truyền bệnh tâm thần hay không chứ?”

Mặt Lâm Xảo Linh đầy tiếc nuối: “Người như thế, ai gả cho thì xui xẻo, cha mẹ, chúng ta về thôi.”

Mấy cô gái vừa rồi còn tranh sủng đều đi mất, đại phòng nhà họ Lạc muốn ngăn cũng không ngăn được.

Lạc Xuân Vũ vô cùng tức giận, phẫn nộ nói: “Rõ ràng là mình người trên ở chẳng chính ngôi, thiên vị cay nghiệt, lại đi trách Lạc Di bất hiếu? Bà nội, bà mất trí rồi.”

Bà cụ Lạc không dám tin nhìn đứa cháu trai mình yêu thương nhất: “Mày nói gì?”

“Mất trí.” Vợ đã đến tay mà còn chạy mất, Lạc Xuân Vũ sắp khóc rồi, những người khác cũng không chịu nổi.

Bà cụ Lạc bị đả kích lớn, khó chịu ôm ngực: “Không phải tao làm mà.”

Các thôn dân đều sợ hãi: “Mẹ nó, bà cụ này đúng là độc ác, tự tay hủy hoại đứa cháu gái ruột có tiền đồ nhất luôn.”

“Bà ta bị điên thật à? Sao lại làm chuyện như thế? Đáng sợ quá.”

Các thôn dân đều bất bình thay: “Sao Lạc Di lại xui xẻo thế chứ? Từ nhỏ đã bị coi thường, vất vả lắm mới được nở mày nở mặt, giờ lại bà bà già độc ác này phá hủy. Bà nội ruột thật đó à?”

Khác với cảnh Lạc Xuân Mai bị bắt năm xưa, mọi người đều không thương hại cô ta.

Nhưng lần này, họ đều đứng về phía Lạc Di, lên tiếng cho cô.

“Lạc Lão Tam có phải con ruột của bà ta không thế? Chẳng lẽ là được nhặt về à?”

“Tôi cũng nghĩ thế, nghĩ kĩ mà xem.”

Bà cụ Lạc nghe tiếng chỉ trích, nhìn thấy ánh mắt tức giận của con cháu mình, trước mắt tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh.

Trong đồn công an, Lạc Di bị đưa vào phòng thẩm vấn, lúc sắp đi còn nhìn cha mẹ, im lặng an ủi họ.

Nhìn bóng người cô khuất sau cánh cửa, Ngô Tiểu Thanh rơi nước mắt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ?

Bầu không khí trong phòng rất nặng nề, sắc mặt các cảnh sát đều rất nghiêm túc: “Lạc Di, hãy đeo cái này lên.”

Lạc Di yên lặng nhìn qua, đều là chữ tiếng Anh. Máy kiểm tra nói dối?

“Được.”

Dọc đường đi, cô luôn an ủi cha mẹ và em trai, ngoan ngoãn phối hợp với công an, sẽ không sao hết.

Cô đeo máy phát hiện nói dối lên xong, đối phương bắt đầu: “Lạc Di, đầu tiên cháu hãy đọc thầm một số trong lòng.”

“Được ạ.” Lạc Di đọc thầm.

Công an nhìn đồ thị trên máy: “Cháu đọc số 1 à?”

“Không phải.” Lạc Di rất bình tĩnh.

“Số 2 hả?”

“Dạ.”

Mấy công an nhìn nhau, máy không có vấn đề gì.

Công an nhanh chóng tiến vào chủ đề chính, nói ra một câu kinh thiên động địa: “Lạc Di, cháu trùng sinh.”

Trong phòng, tầm mắt mọi người đều tập trung vào Lạc Di.

Bình Luận (0)
Comment