Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Chương 362

Lạc Quốc Vinh hớn hở, nở nụ cười, đắc ý nói lớn: “À, công an mời Tiểu Di nhà con đi thi, thành tích của nó rất tốt nên đã cấp cho nhà con một căn nhà ở thủ đô, cho cả nhà con dọn lên thủ đô. Sau này, nhà con là người thủ đô rồi.”

Cả thôn: “...”

Trước mắt bà cụ Lạc biến thành màu đen, nhất định bà ta đã nghe lầm rồi!

“Thằng ba, mày đừng lừa người.”

Anh công an mặc đồng phục thò đầu ra từ chỗ ghế lái: “Là thật đó, tôi nhận lệnh tới giúp làm thủ tục, xin mọi người hãy phối hợp.”

Lúc này các thôn dân mới tinh, hiện trường sôi sục lên, mọi người vây quanh Lạc Quốc Vinh, hưng phấn kêu to.

Cả nhà đều được làm người thủ đô, còn được cấp một căn nhà. A a a, tại sao có thể có chuyện may mắn thế chứ?

Sao Lạc Di lại giỏi tới vậy?

Lúc nhỏ nó đi thi được giải thưởng, cái gì cũng có, bây giờ lại được cấp nhà, ngày càng trâu bò, hâm mộ đỏ cả mắt.

Bọn họ không hề nghi ngờ chuyện được cấp nhà, ừm, đã quen rồi ấy mà, từ nhỏ đã là con nhà người ta rồi.

“Lạc Di đâu?”

“Con bé hơi mệt, đang ngủ phía sau…” Lạc Quốc Vinh chỉ ra phía sau, nở nụ cười.

“Con tỉnh rồi ạ.” Lạc Di mang đôi mắt mơ màng buồn ngủ thò đầu ra, gương mặt đầy buồn ngủ: “Con nghe hết rồi, cha, hóa ra cha không phải con ruột của bà nội, cha cũng đừng buồn, cha còn có chúng con nữa.”

Mặt bà cụ Lạc lúc xanh, lúc đen, lúc tím, bà ta không thể ngờ được Lạc Di lại may mắn như thế.

Bà ta ngẩng mặt đi lại gần: “Lạc Di à, cháu ngoan của bà…”

Bà ta cũng muốn lên thủ đô, làm người thủ đô một lần! Bà ta muốn đi thăm Thiên An Môn.

Lạc Quốc Vinh là con trai bà ta, bà ta hoàn toàn có tư cách đi theo hộ khẩu của con trai.

Lạc Di ngáp: “Cháu không ngoan, cháu giả bộ cả, giả đó, lừa gạt người ngoài. Bà hô to thế mà, cháu ở xa còn nghe được.”

Bà cụ Lạc bị vả mặt, vô cùng hối hận, hận không thể bóp c.h.ế.t mình của mấy phút trước.

Ai bảo bà ta nói linh tinh chứ!

Khi đại phòng nhà họ Lạc nghe nói thì đồng loạt nổi điên, mắt cũng đỏ lên.

Con dâu cả nhà họ Lạc đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân: “Lạc Quốc Cường, mẹ ông điên rồi, sao bà ấy có thể nói như thế chứ? Lạc Di không phải cháu ruột? Vậy chúng ta không phải bác ruột à? Xuân Bình, Xuân Vũ cũng không phải anh họ nữa à?”

Bọn họ muốn được thơm lây nhưng lại bị bà cụ Lạc cắt đường, vừa ác vừa chuẩn.

Lạc Quốc Cường khóc không ra nước mắt: “Sao mẹ tôi lại ngu thế chứ? Càng già càng hồ đồ.”

Lạc Xuân Vũ mở to mắt nhìn cha mẹ mình: “Cha, con cũng muốn lên thủ đô.”

Cậu ta không muốn làm nông dân cả đời, phải làm ruộng cả đời, vừa mệt vừa khổ, lại không kiếm được bao nhiêu.

Con dâu cả nhà họ Lạc tức không chịu nổi: “Đừng có mà mơ, chú ba của chúng mày rất bao che, Lạc Di là bảo bối của nó, nói nó thì được, nói con gái nó, nó sẽ thù cả đời, lần này bà nội mày đắc tội nó thật rồi.”

Có lẽ không chịu nhận mẹ ruột luôn, mở miệng là kêu mẹ nuôi, đã rạch ròi thật rồi.

“Cha, vậy có phải mẹ ruột của cha không? Có thể đổi qua người khác không? Con thật sự không chịu nổi.” Lạc Xuân Bình ôm đầu, quả thực không chịu nổi những việc vớ vẩn của bà nội. Rõ ràng là chuyện tốt, lại bị bà ta một tay phá hỏng.

Bà cụ Lạc đứng ngoài cửa lệ rơi đầy mặt, như vạn tiễn xuyên tâm, đau lòng không thở nổi. Trời ơi, sao lại đối xử với bà ta như thế chứ?

Bình Luận (0)
Comment