Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Chương 361

“Nó là đứa bé Quốc Vinh nhặt ngoài nghĩa địa về, không phải con cháu nhà họ Lạc, không có quan hệ gì với nhà họ Lạc hết.”

Mọi người nhìn nhau, đều không dám tin: “Không thể nào, chúng tôi tận mắt thấy Ngô Tiểu Thanh mang thai mà.”

Con sinh ở nhà, mọi người đều biết.

Bà cụ Lạc tiếp tục bịa chuyện: “Đứa bé đó sinh ra thì c.h.ế.t yểu… Quốc Vinh sợ Ngô Tiểu Thanh đau lòng nên đi nhặt một đứa bé về. Lúc đó Ngô Tiểu Thanh bị ngất nên không biết, sao người ngoài các người biết được?”

Mọi người nghe được một tin cực sốc, tâm trạng rất kích động.

“Chẳng trách bà luôn không thcish Lạc Di, hóa ra không phải cháu ruột.”

Vậy là hiểu rồi.

Một người đàn ông bỗng nhiên nói: “Không đúng, Lạc Di rất giống Ngô Tiểu Thanh, cũng hơi giống Quốc Vinh.”

Cái này phải giải thích thế nào?

“Chuyện đó…” Bà cụ Lạc ngớ người, vắt óc ra một cái cớ: “Có câu ai nuôi giống người đó mà, Quốc Vinh nuôi nó mười sáu năm, giống nó cũng rất bình thường.”

“Hóa ra là thế.” Mọi người đều hiểu, tâm trạng rất phức tạp.

Bà cụ Lạc thầm thở phào nhẹ nhõm: “Sau này các người đừng có gộp nó vào nhà họ Lạc chúng tôi, nhà họ Lạc chúng tôi không có loại người xấu xa như thế.”

Lời nói của bà ta khiến mọi người trợn trắng mắt, bà ta thì là thứ tốt gì chứ?

“Không đúng, Lạc Di hư chỗ nào? Nó vừa thông minh vừa chăm chỉ, thành tích cũng tốt, bình thường ngoan ngoãn khéo léo.”

Bà cụ Lạc hừ lạnh, lớn tiếng nói: “Nó giả vờ đó, giả thôi, lừa gạt người ngoài.”

Khôn khéo cái mẹ gì, từ nhỏ đã rất âm hiểm, không vui là đập nồi g.i.ế.c gà, rất là ngứa đòn.

Bỗng nhiên, mấy đứa bé lớn tiếng kêu lên: “Xe Jeep, xe Jeep.”

Một chiếc xe Jeep đang đi về phía này rồi dừng lại gần chỗ bọn họ. Cửa ở ghế phí lại được mở ra, Lạc Quốc Vinh thò đầu ra chào hỏi mọi người.

Mọi người vừa ngạc nhiên vừa vui mừng đi ra, mồm năm miệng mười hỏi thăm tình hình.

Một người trong số đó lớn tiếng rêu rao: “Quốc Vinh, cuối cùng mày cũng về rồi, bọn tao còn đang nói về Lạc Di đó. Lạc Di thật là khổ, từ nhỏ đã bị cha mẹ bỏ ngoài nghĩa địa…”

Ông ấy chưa nói xong, gương mặt vui vẻ của Lạc Quốc Vinh đã tan biến. Ông cau mày cắt lời: “Ông ba, ông nói gì ạ? Tiểu Di là con ruột của cháu mà.”

Ông ba nhìn ông có vẻ thương hại, nó cũng không dễ dàng: “Mẹ mày nói hết rồi, Tiểu Di được mày nhặt về…”

Lạc Quốc Vinh xanh mặt. Chuyện quái gì thế? Bà ấy có ý gì?

Con hiểu mẹ nhất, Lạc Quốc Vinh rất hiểu suy nghĩ của mẹ mình. Nghe lời đó, ông đoán được dụng ý của mẹ mình, lập tức nổi giận.

“Ông ba, mẹ cháu già rồi lẩm cẩm, bà ấy nhớ nhầm đó, Tiểu Di là con ruột của cháu, cháu mới là con hoang được bà ấy nhặt vệ, không có huyết thống với bà ấy.”

Bà cụ Lạc vốn đang trốn trong đám người nhất thời dựng lông lên: “Thằng ba, mày nói linh tinh gì đó?”

Lạc Quốc Vinh vô cùng tức giận, bà ta hại Lạc Di như thế, hoàn toàn không coi Lạc Di là cháu gái ruột, cũng không xem ông ra gì cả.

Chỉ cần bà ta có chút quan tâm ông thì sẽ không nói những lời đau thấu tâm can như thế.

Đã vậy, ông cũng không khách khí nữa.

“Mẹ nuôi cũng là mẹ, mẹ, mẹ yên tâm đi, con sẽ không bỏ mẹ đâu, dù con có đi cũng sẽ không thiếu một đồng tiền nuôi mẹ đâu,:

Mặc dù ông cười nói thế, nhưng bà cụ Lạc lại căng thẳng trong lòng: “Mày đi đâu?”

Bình Luận (0)
Comment